Tạ Tùy, tôi thật sự rất muốn đi theo .
Nhưng đáng tiếc, tôi không thể.
Sau khi tôi chết, hệ thống sẽ xóa sạch ký ức của tất cả mọi người, vá lại cốt truyện.
Không ai nhớ rằng tôi và từng nhau.
Kể cả chính Tạ Tùy.
Đối với ấy, tôi chỉ là một người xa lạ chưa từng có bất kỳ mối liên hệ nào.
“Xin lỗi, tôi phải đi tìm Giang Yến.”
Bàn tay đang siết chặt lấy vạt váy cưới của tôi khẽ run lên.
Tôi hít sâu một hơi, dưới ánh mắt tĩnh mịch của ấy, cởi giày cao gót, giật bỏ chiếc khăn voan dài.
Mang theo sự bình thản và cam chịu.
Chạy thẳng đến cái kết bi thảm đã an bài cho mình.
25 (Góc của nam chính)
Tạ Tùy thường vô thức chạm vào hình xăm trên cổ tay.
Đường nét màu đỏ đã mờ nhạt, như dấu tích còn sót lại của một bộ xương cánh bướm.
Mỗi lần chạm vào, cơn đau âm ỉ trong lồng ngực lại nặng thêm một chút.
Trong ký ức của , hình xăm này thực hiện vào một buổi chiều nhàm chán thời đại học.
Không có ý nghĩa gì đặc biệt, bất cứ lúc nào cũng có thể xóa đi.
Tạ Tùy nhíu mày.
Nhưng luôn cảm thấy không phải như .
Anh ra ngoài đua xe để thư giãn.
Chạy hai vòng, không tài nào tập trung , đành phanh xe lại.
“Dạo này tôi gì?” Anh bước xuống xe, do dự hỏi đám .
“Còn có thể gì nữa? Nếu không phải thi đấu thì đến công ty, rảnh rỗi thì tụ tập với bọn này thôi chứ sao.”
Trong lúc tán gẫu, có người nhắc đến chuyện xảy ra không lâu trước đó.
Nhị thiếu nhà họ Giang mới về nước, trong ngày cưới đã chạy theo cũ.
Cô dâu đuổi theo, kết quả gặp tai nạn xe và chết ngay tại chỗ.
Một câu chuyện chẳng liên quan đến , cũng chẳng phải người quen biết.
Anh thậm chí chưa từng tham dự hôn lễ đó.
Thế , khi nghe đến hai chữ “chết”—
Cơn đau nhức nhối, sắc bén đến tột cùng đột nhiên bùng lên khắp cơ thể.
Tạ Tùy khom người, nơi cổ họng trào lên vị tanh của máu, bàn tay siết chặt lấy lồng ngực, khó chịu đến phát nghẹn.
Tại sao lại như thế này?
Công ty tuyển nhân sự mới.
Bên cạnh Tạ Tùy có một trợ lý vừa nhận vào —
Một vui vẻ, hoạt bát, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng.
Cô ta hòa đồng, dễ gần, có quan hệ tốt với đồng nghiệp.
Chỉ có điều, năng lực việc chỉ ở mức tạm , liên tục phạm sai lầm.
Nghĩ ta mới vào , Tạ Tùy miễn cưỡng nhẫn nhịn.
Ngoài công việc, hai người thường xuyên vô gặp nhau.
Mỗi lần chạm mặt, ta luôn vướng vào rắc rối, đáng thương cầu xin giúp đỡ.
Dường như số phận đang cố gắng gắn kết hai người họ.
Nhưng Tạ Tùy chỉ thấy phiền.
Anh ghét cay ghét đắng những huống như .
Chỉ cảm thấy này hậu đậu đến khó chịu, thấy là đã chán ghét.
Anh không muốn dây dưa, quay đầu bỏ đi.
Số lần gặp mặt nhiều lên, phiền đến mức dứt khoát sa thải ta.
Tạ Tùy ngày càng dễ nổi nóng, không ai dám chọc vào ta.
Anh ta cảm thấy bản thân giống như một hồn ma vất vưởng.
Mất ngủ, cả đêm trằn trọc không yên, lúc nào cũng có cảm giác lồng ngực trống rỗng.
Một loại cảm giác khó diễn tả thành lời.
Khiến người ta muốn bật khóc.
Anh ta có cảm giác mình đã đánh mất một người vô cùng quan trọng.
Khi Giang Yến kết hôn lần thứ hai.
Nhiều tờ báo lá cải vì muốn thu hút sự ý, đã nhắc đến dâu xấu số trước đó, người đã gặp tai nạn ngay trong ngày cưới.
Thậm chí còn đính kèm cả ảnh chụp.
Tạ Tùy chưa bao giờ quan tâm đến mấy tin tức nhảm nhí này.
Thế , lần đó không hiểu vì sao lại vô thức nhấp vào xem.
Người trong ảnh trông rất quen thuộc.
Chiếc cằm hơi nhọn, đôi môi mím nhẹ.
Không thì mang nét lãnh đạm, có chút xa cách và thờ ơ với thế giới.
Nhưng khi , đôi mắt long lanh hơi cong xuống, thấp thoáng ý dịu dàng.
Chỉ thoáng qua, trong đầu ta đã lập tức vang lên một hồi ong ong hỗn loạn.
Dòng máu chảy ngược, toàn thân run lên, bàn tay siết chặt, khó khăn lưu lại tấm ảnh.
Nực hơn nữa là—
Rõ ràng không hề quen biết, lại chắc chắn bản thân có một mối quan hệ đặc biệt với người con này.
Nực hơn nữa là—
Anh cảm thấy hai người họ từng là người .
Tạ Tùy điên cuồng tìm kiếm sự thật.
Nhưng tất cả mọi người xung quanh đều nghĩ đã phát điên.
Bịa đặt ra một chuyện không có thật với một người xa lạ.
Anh không từ bỏ.
Dốc sức thu thập mọi thông tin về Nghi Điệp.
Cho đến khi tìm thấy một đoạn video quảng bá tuyển sinh mà từng xuất hiện.
Giây phút nghe thấy giọng ấy—
Vô số mảnh ký ức hỗn loạn bỗng dưng vỡ òa.
Từ lần đầu gặp mặt, khi ấy ném trúng đầu một quả cầu tuyết.
Đến lúc ấy quay lưng chạy đi, quyết tuyệt rời xa .
Từng khung hình một, hiện lên rõ ràng.
Anh nhớ ra rồi.
Tạ Tùy tự nhốt mình trong phòng.
Giống như một con thú bị dồn đến đường cùng.
Phẫn nộ, tuyệt vọng, bất lực, lại không có cách nào để giải tỏa.
“Có thể trả ấy lại cho tôi không? Tôi không cần gì cả, tôi chỉ muốn ấy.
Làm ơn, trả ấy lại cho tôi…”
Anh nghiến chặt răng, giọng mang theo tiếng nghẹn ngào.
Nói với hư không.
Không có ai đáp lại.
Chợt nhớ đến hôm Nghi Điệp chết, ấy đã từng cầu xin một cái ôm.
Lồng ngực trống rỗng đến mức như bị ăn mòn, dần dần thối rữa, mọc lên những bông hoa nhuốm máu.
Cơn tuyệt vọng tự hủy hoại bùng lên từ tận đáy linh hồn.
Anh điên cuồng đập tất cả mọi thứ, đến mức cơ thể đầy thương tích.
Sau đó, ngồi giữa đống đổ nát, bình tĩnh cầm dao lên, chuẩn bị cắt cổ tay.
Ngay lúc đó, trong đầu vang lên một giọng cơ học lạnh lẽo, ngăn cản —
“Cảnh báo: Đã lệch khỏi cốt truyện chính một cách nghiêm trọng.
Bắt đầu tiến trình xóa bỏ ký ức của nhân vật xâm nhập.”
Ký ức của một lần nữa bị xóa bỏ.
Nhưng rồi, vào một ngày tuyết rơi.
Tạ Tùy lại nhớ ra.
Hết lần này đến lần khác.
Hệ thống có thể điều khiển cơ thể con người,
Có thể xóa sạch trí nhớ.
Nhưng nó không thể kiểm soát trái tim.
Sau bao nhiêu lần lặp lại, nó cuối cùng cũng bắt đầu cảm thấy tức giận.
Nghi Điệp không chịu phối hợp, khiến hệ thống phải đọc lại tệp ký ức đến mười một lần, tiêu hao một lượng năng lượng khổng lồ.
Giờ đây, nó còn phải liên tục xóa trí nhớ của Tạ Tùy.
Nó đến từ một thế giới khác, nguồn năng lượng có giới hạn.
Hệ thống đã lừa Nghi Điệp.
Dù ấy có cố đi chệch khỏi cốt truyện chính, Tạ Tùy cũng sẽ không chết.
Ngược lại, hệ thống sẽ càng ngày càng suy yếu, đến khi không thể kiểm soát họ nữa.
“Tại sao không ngoan ngoãn nghe lời? Cô sẽ có người mới, có con, kết thúc trọn vẹn.”
Tạ Tùy không nghe một chữ nào.
Anh ta mơ hồ nhận ra tất cả đều là trò quỷ quái của thứ này.
Mục đích duy nhất của ta lúc này chính là bào mòn nó đến chết.
Cuối cùng, Tạ Tùy đã thành công.
Hệ thống dần dần suy yếu.
Giọng máy móc trong đầu bắt đầu đứt quãng, rời rạc.
Về sau, bản thể của nó hiện ra giữa không trung, chớp nháy những đốm sáng đỏ, phát ra cảnh báo năng lượng cạn kiệt.
Lại thêm một lúc nữa, cảnh báo ngừng hẳn, hệ thống rơi thẳng xuống đất, vỡ vụn thành từng mảnh.
Những chấm sáng mờ nhạt bay vào cơ thể Tạ Tùy.
Đó là sinh khí mà hệ thống đã đánh cắp từ Nghi Điệp, mang theo ký ức của ấy.
Nhờ đó, Tạ Tùy hiểu tất cả những gì người đã chịu đựng.
Hiểu sự nhẫn nhịn và tuyệt vọng của ấy.
Giống như có một lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua cơ thể, khiến ta rơi vào xoáy nước vô tận.
Hơi thở dần yếu đi, Tạ Tùy từ từ nhắm mắt lại.
Nếu có thần linh thật sự tồn tại.
Xin hãy để tôi tìm thấy ấy.
Tuyết rơi rồi.
Trận tuyết đầu tiên của năm nay.
Bầu trời đêm sâu thẳm, lác đác những nhóm sinh viên ôm cốc trà sữa nóng hổi trở về ký túc xá.
Bên cạnh sân vận , một đang ôm gối, ngồi co ro dưới ánh đèn đường.
Ánh sáng ấm áp, mờ nhạt phủ lên người .
Nghi Điệp mặc chiếc áo phao trắng muốt, quàng khăn len màu be, chỉ lộ ra đôi mắt trong veo và chóp mũi đỏ ửng vì lạnh.
Tôi lặng lẽ đứng .
Giống như một con mèo nhỏ, cuộn đuôi dưới chân để giữ ấm.
“Nghi Nghi! Đến đây nào!” Bạn cùng phòng đứng từ xa gọi lớn.
Cuối cùng ấy cũng đến.
Nhóm phấn khích bắt đầu ném tuyết.
Trên sân vận có không ít người.
Nghi Điệp nắm chặt một quả cầu tuyết, ngắm thật kỹ rồi ném đi—
Bất cẩn đập thẳng vào đầu một người.
“Chết rồi, chết rồi.”
Cô hoảng hốt, lập tức chạy lại.
“Xin lỗi, tôi không cố ý, thực sự xin lỗi, có sao không?”
Nạn nhân là một chàng trai đẹp đến mức rung .
Anh ấy chậm rãi quay đầu lại.
Đôi mắt ngân ngấn nước, chằm chằm không rời.
Đau đến mức phát khóc sao?
Soái ca mà cũng đau đến mức này ư?
Nghi Điệp giật mình.
Không lẽ lúc nãy lẫn lộn, ném phải hòn đá bọc tuyết rồi?
Tạ Tùy cố gắng kiềm chế cảm , giọng khàn đặc:
“Không sao.”
“Hay là ném lại tôi một cái nhé?”
Nghi Điệp vo tròn một quả cầu tuyết, đưa cho ấy.
Tạ Tùy không nhận.
Câu “Anh không nỡ” vẫn chưa kịp thốt ra.
Thời tiết rất lạnh, thở ra một làn hơi trắng.
Đôi mắt đỏ hoe, chỉ mỉm với .
Con bướm mất kiểm soát.
Từ mùa đông băng giá, xuyên qua lớp băng dày, kén bay ra.
Nghi Điệp, đừng sợ.
Em vỗ cánh, cả thế giới đảo ngược.
Còn , sẽ vì em mà cất giữ cả một mùa xuân cuồng nhiệt.
-Hết-
Bạn thấy sao?