16
Dù ăn hay việc, Chu Nhất Dã luôn là kiểu người nhanh, dứt điểm, không dây dưa.
Điều đó khiến các lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Cố thị hết mực tán thưởng.
Đúng vào thời điểm nhạy cảm chuẩn bị đưa Cố thị lên sàn, toàn bộ sổ sách tài chính bắt buộc phải kiểm toán.
Ban đầu không sao, khi kiểm toán bắt đầu – lớp vỏ bóng bẩy lập tức bị bóc trần.
Cố gia phát hiện toàn bộ công ty con đều thua lỗ nặng, dòng tiền đã gần như cạn kiệt, lỗ hổng trong hệ thống bị đám chuột bòn rút đến mức chẳng còn chỗ vá.
Tin tức này lan nhanh như chớp, truyền thông thi nhau đưa tin rầm rộ.
Các chủ nợ ùn ùn kéo đến đòi tiền, cửa ra vào Cố thị bị vây kín người.
Cha mẹ Cố Nhược Lâm không dám ở lại lâu, nhanh chóng chạy ra nước ngoài.
Trước khi đi, họ còn căn dặn Chu Nhất Dã phải chăm sóc tốt cho con họ, rằng chỉ cần qua giai đoạn khó khăn này, họ sẽ quay lại lại từ đầu.
Cố thị giờ đây đúng nghĩa là “hổ giấy”.
Cô tiểu thư cao ngạo ngày nào bị ném trứng thối ngay trước trụ sở tập đoàn mà từng lấy tự hào.
Cô ta tìm đến Chu Nhất Dã, cầm hết mọi thứ có thể ném mà đập loạn lên người hắn.
“Tại sao chứ?! Rõ ràng trước khi niêm yết vẫn còn ổn mà! Sao bỗng dưng lại thành ra thế này?”
“Chu Nhất Dã, với năng lực của , sao không dập yên truyền thông?!”
“Giờ thì cả thế giới đều biết Cố gia sản rồi đấy!”
“Chuyện này có ích gì cho ?!”
Văn phòng vừa dọn dẹp sạch sẽ, chỉ trong vài câu đã trở thành bãi chiến trường.
Chu Nhất Dã vẫn bình thản gõ máy tính, xử lý văn bản như không có chuyện gì xảy ra.
“Còn không tính cho tôi một lời giải thích?”
Không có lời giải thích nào cả.
Cố Nhược Lâm chỉ nhận một tờ đơn ly hôn.
“Anh muốn ly hôn với tôi?”
“Chu Nhất Dã! Anh thật sự muốn ly hôn?”
Cô ta tức đến mức cả người run rẩy, giờ trông như một kẻ mất kiểm soát, hét điên loạn.
“Tại sao không ly hôn? Cô tưởng tôi định sống với cả đời chắc?”
Cố Nhược Lâm xé nát đơn ly hôn.
“Không đời nào! Giờ muốn bỏ tôi à? Không dễ thế đâu!”
“Tôi khuyên nên ký đi. Nếu không… ba mẹ chưa chắc sống yên đâu.”
Chu Nhất Dã từng bước tiến về phía Cố Nhược Lâm, khiến ta sợ tới mức ngã ngồi xuống sofa.
Nhưng rồi dường như ta tỉnh lại, ngẩng đầu thẳng vào hắn.
“Anh tất cả chuyện này, nát nhà tôi… chỉ vì ta thôi à?”
“Anh muốn đòi mạng thay cho ta?”
“Tôi chết rồi, thì ta có sống lại không?”
“Tôi rồi, ta cứu tôi… là do tự nguyện.”
Cố Nhược Lâm vẫn còn cãi cố.
Tôi lao đến trước mặt ta, gào lên mà bóp cổ!
“Là ! Tất cả là do ! Mọi thứ đều là lên kế hoạch!”
Nhưng sức tôi quá yếu, vẫn chẳng gì ta.
“Cô thì sao? Không còn cái mác Cố thị, lấy gì để tự rửa tội cho mình?”
Ánh mắt Chu Nhất Dã Cố Nhược Lâm như rắn độc siết chặt con mồi, khiến tôi thấy rõ nỗi sợ hãi trong mắt ta.
“Chu Nhất Dã! Không phải tôi! Tống Khinh Nguyệt cứu tôi là tự nguyện!”
Cô ta hét lên, giận dữ ném loạn đồ đạc khắp nơi để xả giận, Chu Nhất Dã chẳng thèm để tâm.
Cho đến khi có người đẩy cửa bước vào.
Là A Tinh.
17
“Cô Cố, có muốn nghe hết đoạn ghi âm này trước, rồi hãy nghĩ xem mình còn định biện minh thế nào không?”
A Tinh bước tới, khoác trên người bộ cảnh phục. Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu lên cầu vai của nó, ánh lên vẻ cương trực, kiên định.
Khoảnh khắc đó, nó như trùng khớp với bóng dáng của ba năm xưa.
Đoạn ghi âm phát ra chính là cuộc điện thoại của Cố Nhược Lâm gọi cho người hiến máu nhóm hiếm.
“Tôi đã tra rồi, ở thành phố A này chỉ có hai người mang máu gấu trúc. Đòi ít tiền của hắn là chuyện hợp hợp lý.”
“Hai trăm triệu, đâu có nhiều.”
“Nếu ta trả nổi, thì là mệnh lớn. Không trả nổi, ta chết thì liên quan gì đến .”
“Không trả nổi thì tôi đưa ba trăm triệu. Cũng coi như may mắn đấy, trên đời này gì có chuyện nào dễ như thế?”
“Vì sao phải ?”
“Vì con đàn bà đó để mắt đến người mà ta không nên vào.”
…
Tôi thấy Chu Nhất Dã giao hết tài liệu trong máy tính cho A Tinh.
Hắn cố gắng gượng ra một nụ với A Tinh — một nụ mà hắn đã lâu rồi không thể có.
Nhưng nụ đó… thật sự rất thảm.
Tôi biết hắn đang mong đợi một phản ứng từ A Tinh.
Thế , A Tinh chỉ gật đầu, nhận tài liệu rồi lạnh nhạt cảm ơn.
Xa cách và xa lạ.
“Cảm ơn đã hợp tác. Mời theo tôi về đồn để lấy lời khai.”
Ngọn lửa hy vọng vừa mới nhen nhóm trong mắt Chu Nhất Dã, bỗng chốc bị dập tắt không thương tiếc.
“Được thôi. Cảnh sát Tống, bộ cảnh phục này hợp với cậu thật đấy.”
Lần này… tôi buộc phải đồng ý với Chu Nhất Dã.
18
Cố Nhược Lâm có lẽ sẽ phải sống cả đời trong tù.
Chuyện bị phanh phui, ồn ào khắp nơi. Người ta , lòng người khó đoán, chẳng ai biết trước cái bẫy nào đang chực chờ mình.
Sau đó, sức khỏe của Chu Nhất Dã ngày một kém.
Hắn thường xuyên đau đến mất ngủ.
Càng đau, hắn lại càng uống nhiều.
Hắn hay cầm chiếc cà vạt tôi từng tặng, thì thầm với nó:
“A Nguyệt, em thấy không, không hút thuốc nữa rồi.”
“Mỗi ngày đều chuốc say bản thân, thế mà sao em vẫn không đến gặp trong mơ một lần?”
“A Nguyệt, nhớ em lắm.”
“Hình như… chẳng bao lâu nữa là gặp em rồi.”
…
Bọn tôi – ma quỷ – đúng là có thể vào giấc mơ người sống.
Nhưng tôi không muốn… không muốn bước vào giấc mơ của Chu Nhất Dã nữa.
19
Cuối cùng, Chu Nhất Dã cũng nhập viện.
Bác sĩ : ung thư gan đã di căn.
Bác sĩ khuyên nên điều trị bảo tồn, Chu Nhất Dã lại cố chấp không chữa.
Hắn lại đến nhà tôi.
Hắn nhét tờ chẩn đoán qua khe cửa, đưa cho A Tinh.
“Tôi sắp chết rồi. A Tinh, tôi chỉ muốn vào chị cậu một lần cuối thôi. Làm ơn… cầu xin cậu…”
A Tinh cuối cùng cũng mềm lòng.
Nó mở cửa. Tấm di ảnh màu in hình tôi rạng rỡ — cái ảnh xấu quỷ thần khiếp.
Tấm ảnh đó là tôi chụp vào ngày đầu nhập học đại học.
Lúc ấy tôi tin mình sẽ có một tương lai rực rỡ, tôi nghĩ mình sẽ kế thừa số hiệu cảnh sát của ba một cách suôn sẻ.
Thật là rơi trúng đầu A Tinh – cái thằng quỷ lười nhác này!
Chu Nhất Dã đẩy cửa bước vào phòng tôi, bên trong mọi thứ vẫn sắp xếp ngay ngắn, không một hạt bụi.
A Tinh chắc vẫn thường xuyên dọn dẹp.
“Trong ngăn kéo có nhật ký của chị tôi.”
A Tinh chỉ vào ngăn thứ hai trong bàn học.
Chết tiệt!
Thằng nhóc đó cuối cùng vẫn bán đứng tôi!
20
Nhật ký:
Hôm nay mưa, tôi gặp một người — đẹp trai, trẻ trung.
Thật khó tin ấy có thể xoay sở linh hoạt giữa đám người ăn đầy toan tính như . Ừm… sao nhỉ? Rất có sức hút.
Hôm nay trời đẹp, không một gợn mây. Tôi biết tên ấy rồi: Chu Nhất Dã.
Hôm nay ấy mặc vest, trông như một đứa trẻ mặc đồ người lớn.
Cái mặt với bộ vest đó thật không liên quan gì hết!
Tối nay thay chị Hoàng ca đêm, tôi bắt chước cách từ chối khách của Chu Nhất Dã — hiệu quả không ngờ!
Hôm nay hình như ấy đang bàn chuyện ăn, nôn ói rất nhiều, tôi lén mang cho một ly nước ấm.
Anh ấy tôi.
Đó là lần đầu tiên ấy tôi.
Đúng là một ngày hạnh phúc.
Hôm qua, tôi đã cứu ấy. Nhưng… thôi .
Chắc bọn tôi là một đôi rồi nhỉ?
Sao thích một người lại đau lòng đến thế?
A Tinh rất quý người rể này, hình như Chu Nhất Dã hiểu lầm nó.
Tiếc thật, chỉ một bước nữa thôi là A Tinh đã thành công.
Hình như Chu Nhất Dã đang theo đuổi một dự án rất quan trọng. Tôi muốn giúp ấy, coi như để bù lại số tiền A Tinh đã mất.
Ra đời, nợ thì phải trả.
Tôi không hiểu, tại sao chỉ là gia sư mà ấy lại sỉ nhục tôi như !
Tức chết đi !
Tôi muốn chia tay!
Mệt quá rồi.
21
Chu Nhất Dã ôm chặt cuốn nhật ký vào lòng, thất thần bước ra khỏi phòng tôi.
Haiz…
Chuyện cũ kỹ mấy năm rồi…
Có gì đâu mà cứ mãi lại.
22
Lạ thật…
Tôi không còn đi theo Chu Nhất Dã nữa.
23
Ngày 18 tháng 10.
A Tinh chính thức tiếp nhận số hiệu cảnh sát của ba.
Nó đứng dưới ánh nắng, lưng thẳng tắp.
Giờ đây… nó có thể bảo vệ rất nhiều người rồi.
24
Ngày 21 tháng 5.
A Tinh kết hôn.
Cô dâu chính là đã dũng cảm đứng ra hôm đó – xinh đẹp, lương thiện, chỉ là… không giỏi nấu ăn cho lắm.
May mà A Tinh nấu ăn ngon.
Tôi đi cùng A Tinh bước trên thảm đỏ.
Hôn lễ của nó không quá rình rang, chỉ có đồng nghiệp và học tham dự.
Người dẫn chương trình :
“Chàng trai và ấy đã cùng nhau bước qua tuổi trẻ ngây thơ để trở thành người lớn.”
“Từ nay về sau, em ở tuyến đầu phục vụ nhân dân.”
“Còn tôi – tôi dùng pháp luật để bảo vệ sự bình yên cho mọi người.”
Em trai của tôi, cứ lập đi lập lại câu này:
“Giá mà chị còn sống. Tống Khinh Nguyệt, giá như chị vẫn còn…”
Tôi đứng ở hàng ghế dành cho gia đình. Đến lượt người nhà phát biểu.
Tôi quay đầu, ghé sát vào tai ấy, khẽ:
“Từ nay em là người nhà chị rồi, đừng chê đứa em trai ngốc nghếch của chị nhé.”
Chắc… bé nghe rồi nhỉ?
25
Nguyện vọng đã hoàn thành.
Tôi rời đi.
Đứa em ngốc của chị, nhất định phải hạnh phúc nhé.
26
Tôi là Chu Nhất Dã.
Trong những ngày cuối đời, tôi luôn cảm thấy A Nguyệt vẫn ở bên cạnh mình.
Cô ấy vẫn quan tâm tôi như xưa, vẫn nhắc tôi bớt hút thuốc lại.
Nhưng cứ mỗi lần nhớ đến ấy, cơn thèm thuốc lại kéo đến… và nỗi buồn cũng thế.
A Nguyệt, buồn lắm.
Chiếc cà vạt em tặng, vẫn giữ rất cẩn thận.
Cô ta — người đàn bà đó — cuối cùng cũng bị trừng , ngồi tù chưa bao lâu thì chết.
Còn … cũng thôi.
Thật ra hôm đó, không cố bỏ mặc A Tinh.
Anh thấy em bước ra từ nhà người đàn ông đó, cơn ghen khiến mất lý trí.
Sao em có thể như chứ?
Em người em nhất là mà.
Anh cứ nghĩ A Tinh đang dối. Nhưng đâu ngờ rằng…
Mỗi lần nghĩ đến chuyện đó, tim lại run rẩy không ngừng.
Anh uống rượu — ngày đêm đều uống.
Anh chỉ mong em sẽ lại đến, sẽ lại đến khuyên đừng như thế.
Sẽ chui vào giấc mơ của như ngày xưa.
Nhưng không.
Một lần cũng không.
A Tinh , em thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của cậu ấy – là những ngày tháng hai chị em sống cùng nhau.
Khi đó không có , tuy cuộc sống vất vả, ít ra còn có hy vọng.
Còn khi em mất rồi, A Tinh nếu không có Từ Yên, chắc chắn nó sẽ không sống nổi.
À đúng rồi, Từ Yên là của nó, học luật, rất hợp nhau.
Nhưng mà, A Nguyệt, thì khác…
Cuộc sống của dường như… đã hết hy vọng rồi.
Anh muốn chết.
Và cuối cùng… cũng sắp toại nguyện.
Lần này, có thể đến gặp em chưa?
Em… có còn muốn gặp không?
Chắc là… không đâu.
Bạn thấy sao?