9
“Giống như tôi chấp nhận mỗi ngày mang cơm đến phòng nghiên cứu cho ?”
“Hay giống như tôi im lặng chịu đựng bao lần Hạ Vân Vân khó, chỉ vì không muốn khó xử?”
“Dù gì, chỉ cần vài lời ngon ngọt, tôi sẽ lập tức quay về bên đúng không… Trần Lĩnh, rốt cuộc trong mắt , tôi là cái gì?”
Trần Lĩnh lùi lại một bước, trong mắt nổi đầy tia máu, sắc mặt trắng bệch như giấy, ánh mắt tôi vừa thê lương vừa rối loạn.
“Trần Lĩnh,” — tôi lạnh lùng xé toạc lớp mặt nạ mà luôn đeo —
“Anh không hề tôn trọng tôi, cũng chưa từng tôn trọng bất kỳ người phụ nữ nào đứng bên cạnh mình.”
“Bởi vì bất kể hưởng thụ bao nhiêu từ sự hy sinh của họ, trong thâm tâm, vẫn luôn xem thường họ.”
“Cho dù người đó là ai.”
Tôi mỉa mai:
“Anh thử tự hỏi lại mình đi, với kiểu người như — thì lấy tư cách gì để người khác lựa chọn?”
Trần Lĩnh cắn răng, cố gắng giữ chút thể diện cuối cùng:
“Hôm đó… nếu không ra tay… liệu chúng ta có thể–”
Tôi cắt lời không chút do dự:
“Dù hôm đó không đánh tôi, chúng ta… vẫn sẽ không thể bên nhau.”
“Trần Lĩnh, chuyện chúng ta chia tay là điều sớm muộn. Vì — không xứng đáng.”
Nếu không phải hôm đó, thì cũng sẽ là một ngày khác.
Có thể Trần Lĩnh từng có chút cảm với tôi.
Nhưng cái gọi là “ cảm” ấy, rốt cuộc là ?
Hay chỉ là chút luyến tiếc vì đã gắn bó từ thời niên thiếu?
Không ai có thể rõ ràng .
Chúng tôi đến với nhau một cách tự nhiên, trải qua những ngày tháng bình lặng, dễ đoán, tưởng như là hạnh phúc.
Nhưng trong lòng ta lại không cam tâm.
Cho đến khi gặp Hạ Vân Vân — một táo bạo, chủ , thẳng thắn… ta cảm thấy mới mẻ, kích thích.
Anh ta phát hiện, cảm dữ dội như giận dữ, ghen tuông, đau khổ nơi tôi — cũng thú vị hơn nhiều so với sự dịu dàng im lặng ngày xưa.
Gương mặt Trần Lĩnh giờ đây hoàn toàn trắng bệch, như thể toàn bộ sự xấu xí mà từng cố che giấu, nay đã bị tôi lôi ra ánh sáng.
“Anh đã… mất em thật rồi sao? Em không còn nữa à?”
Anh ta khàn giọng hỏi, đầy tuyệt vọng.
Tôi sắp bước đi, lại dừng chân.
Tôi quay lại, thẳng vào :
“Đừng ra cái bộ dạng đáng thương đó.”
“Buồn nôn.”
Rồi tôi quay người, đi thẳng về phía bữa tiệc đang rộn ràng tiếng nhạc và tiếng .
Willian đang giơ cao con tôi lên trời, như cách Simba nâng lên trong The Lion King, ánh mắt sáng lên như đang khoe cả thế giới báu vật của đời mình.
Tiếng , tiếng cụng ly, tiếng chúc tụng vang lên tưng bừng… hoàn toàn lấn át tiếng nức nở yếu ớt ở một góc khuất trong bóng tối.
Trần Lĩnh và Hạ Vân Vân cuối cùng đã chia tay.
Sau đó, Hạ Vân Vân gần như mất kiểm soát — ngày nào cũng đến biệt thự nơi bố mẹ Trần Lĩnh sống để rối, khiến hàng xóm xung quanh liên tục phàn nàn.
Cuối cùng, mẹ Trần Lĩnh phải nhờ bảo vệ khu biệt thự ngăn không cho ta vào nữa.
Không vào khu nhà, Hạ Vân Vân liền chạy đến viện nghiên cứu nơi Trần Lĩnh việc, đứng chờ trước cổng chặn đường.
Khi một lần nữa bị từ chối việc quay lại, ta rút ra một con dao dài từ trong túi xách, điên cuồng đâm về phía ta.
Ánh mắt của ta hoang dại, giọng thét như điên loạn:
“Vì , tôi rời khỏi viện nghiên cứu, tương lai tiêu tan!”
“Vì , tôi tổn sức khỏe, mất luôn đứa con!”
“Anh dựa vào đâu mà chia tay tôi?! Dựa vào cái gì?! Tôi không đồng ý!”
Cảnh sát đã kịp thời khống chế và bắt giữ Hạ Vân Vân.
Trần Lĩnh đưa đi cấp cứu ngay lập tức — giữ lại mạng sống.
Khi tỉnh dậy, ta trông mong từng người đến thăm mình.
Nhưng cho đến tận ngày xuất viện, ánh sáng trong mắt … hoàn toàn biến mất.
Lúc mọi chuyện xảy ra, tôi đang cùng Willian tham dự Liên hoan Âm nhạc Quốc tế.
Máy ảnh của chứa đầy ảnh chụp tôi — mỗi một khoảnh khắc, mỗi một biểu cảm, từng tấm hình đều là tôi.
【Toàn văn hoàn】
Bạn thấy sao?