Xin Chào, Tạm Biệt. – Chương 9

Chương 9

Họ từ từ chuyển tài sản của tôi ra khỏi tay tôi, ta không hề muốn con của tôi sống trên thế giới này, Triệu Tấn Nguyên đã mềm lòng, họ đã xảy ra tranh cãi, sau đó để giải hòa, ta chủ tặng một món quà chọn ngày lành tháng tốt để lấy lòng mẹ chồng mê tín của tôi, rồi sau đó, những chuyện tiếp theo xảy ra…

Người khác là kẻ thúc đẩy, còn Lâm Lâm lại là kẻ chủ mưu. Cô ta lợi dụng tay của Triệu Tấn Nguyên để bản thân sạch sẽ không bị nhúng chàm. 

Đôi khi tôi còn không biết, liệu ta có thực sự Triệu Tấn Nguyên không, hay chỉ đơn giản là lợi dụng ta? Có lẽ, chỉ có ta mới thực sự biết điều đó.

09.

Những ngày tiếp theo hiếm khi nhàn rỗi, tôi dường như đã tìm thấy mục tiêu cuộc sống mới ngoài việc trả thù – đi học cùng Kỷ Minh.

Kỷ Minh thực sự là một người đơn độc, sống ở “làng một người”, không có bè, không có em, thậm chí những người xung quanh cũng tự tránh xa chỗ ngồi bên cạnh ấy…

“Cậu có thể đừng theo tôi nữa không?”

Khi tôi lần thứ N không biết xấu hổ ngồi xuống chỗ bên cạnh Kỷ Minh, cuối cùng cậu ấy không thể chịu nổi nữa, trước giờ học đưa cho tôi một tờ giấy ghi .

Ừm, cách tức giận của người mắc chứng sợ xã hội thật đáng , thật sự khiến người ta lòng.

“Tôi không có mà, cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đơn giản đến để nghe ké bài thôi.”

Tôi viết nguệch ngoạc lên giấy ghi và đưa lại cho cậu ấy.

“Cậu biết đây là lớp gì không?”

Tôi những sinh viên ở hai hàng ghế đầu lấy ra một quyển sách dày cộp, đột nhiên có dự cảm không lành.

“Là lớp Giải tích vi phân đó chị ơi.”

Một tờ giấy ghi mới tinh đưa qua, mở đầu cho cơn ác mộng kéo dài 45 phút của tôi.

Tuyệt lắm, từng từ thầy giảng tôi đều nghe hiểu, những từ ngữ quen thuộc này lại xếp đặt lạ lùng, như một cuốn sách từ trên trời rơi xuống, tôi thật sự không hiểu nổi.

Tôi đã cố gắng lắm rồi, tôi thật sự muốn ngủ…

“Khuyên chị đừng ngủ, thầy thường gọi những người ngủ trả lời câu hỏi.”

Chữ của Kỷ Minh rất nắn nót, rất dễ chịu, chỉ là nội dung tôi không thoải mái lắm.

“Sao cậu không trước giờ học?!”

Tôi chống đầu để không ngủ, có trời mới biết , môn toán cao cấp thật sự dễ thôi miên!!!

“Chị không phải là đến để nghe bài sao?”

Tôi không thể gì thêm… lặng lẽ vo tròn tờ giấy ghi , ném lại cho Kỷ Minh.

Tôi nghi ngờ cậu ấy đang trêu tôi, tôi không có bằng chứng.

Đột nhiên điện thoại rung lên, tôi bỏ ra xem thì thấy tin nhắn từ Triệu Tấn Nguyên.

Mở ra xem thì thấy một bài văn nhỏ dài ba, bốn trăm từ, diễn giải , nỗi nhớ và sự hối hận của ta.

Đại ý là: Xin lỗi, có thể cho tôi một cơ hội chuộc lỗi không? Tôi thật sự chỉ em, hãy gặp tôi ở một quán bar bên ngoài trường nhé.

Gặp nhau ở quán bar, cũng phải, ai mà không biết đó là cái bẫy? Chắc họ đã sắp xếp một bữa tiệc Hồng Môn Yến và chờ tôi đến đúng không? 

Ai muốn đi thì đi, tôi không muốn bị họ lừa nữa!

“Tiền bối ơi, đến đây là đủ rồi dừng ở đây thôi, là phải biết kiềm chế, là phải biết buông bỏ. Nếu thật sự thích em, hãy để em rời đi nhé. 

Trong lòng vẫn còn đàn chị, em không thể tranh giành với chị ấy, xin lỗi, nên em chọn buông tay.”

Tôi trả lời bằng những câu “thương cảm”, “giả bộ”, “ không thể bên nhau” gửi lại cho ta.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...