Tôi không đi theo kịch bản, không như ấy mong đợi mà chấp nhận bị tẩy não, ngược lại còn bắt đầu khóc thút thít.
“Đàn , em biết em không nên xuất hiện, em thực sự rất xin lỗi. Có phải vì em xuất hiện mới khiến hai người chia tay không? Đàn chị vừa mình hay nghi ngờ, chắc chắn là chuyện xảy ra sau khi hai người nhau rồi chúng ta mới quen nhau phải không?
Đàn chị, lúc đó em thực sự không biết đàn đã có người rồi, đàn cũng mình độc thân, có thể ấy chỉ là giận dỗi chị thôi, đều tại em không nhận ra…”
07.
Rõ ràng tôi thấy trên mặt Lâm Lâm có một thoáng ngạc nhiên, tiếp theo là sự hối hận khi lỡ mồm.
Triệu Tấn Nguyên bên cạnh thì vội vàng đưa khăn giấy an ủi tôi, đồng thời còn lườm Lâm Lâm một cái, có lẽ là trách ấy năng lung tung.
“Không có đâu, là em nghĩ nhiều rồi, và ấy thực sự đã chia tay từ lâu rồi. Anh cũng chỉ theo đuổi em sau khi và ấy chia tay trong hòa bình thôi, Tương Tương, em phải tin chứ.”
“Không, em… em vẫn nên đi trước đã, đàn ơi, sau này chúng ta không liên lạc nữa nhé. Em hy vọng có thể quay lại với đàn chị, em cũng không muốn bị người ta là kẻ thứ ba.”
Tôi cầm túi kiên quyết bước ra ngoài, ngay lập tức đóng cửa lại, không cho họ chút thời gian phản ứng nào rồi quay vào phòng bên cạnh.
Làm gì có ai phát rồ mà đi tin kẻ lừa đảo chứ?!
Kẻ lừa đảo và trà xanh cứ để họ với nhau đi, có không?!
Tôn trọng, chúc phúc, khóa chặt, và vứt chìa khóa xuống biển rồi.
Hiện tại tôi đang ở phòng riêng số một, lúc nãy là phòng riêng số hai. Ai cũng biết, phòng riêng số một là của Kỷ Minh đã bao trọn gói trước giờ, vì người này mắc chứng sợ xã hội và ưa sạch sẽ, thường không giao du với ai, nơi này là nhà ăn riêng của ta.
Kỷ Minh, nổi tiếng là sợ xã hội và ưa sạch sẽ, đồng thời cũng là một trong những ông chủ kim cương nổi tiếng trong tương lai.
Kiếp trước tôi chỉ thấy ảnh của Kỷ Minh trên TV, vị tài phiệt trẻ tuổi không bao giờ lộ diện, luôn hành sự kín đáo này là đối tượng mơ ước của biết bao người.
“Xin lỗi, có thể cho tôi mượn chỗ này để trốn một lát không? Có người đang tìm tôi, tôi không muốn bị phát hiện.”
Tỏ ra yếu thế, thể hiện mình không có ác ý, đồng thời giữ một khoảng cách nhất định, đó là phép lịch sự và tôn trọng cơ bản đối với người khác.
Kỷ Minh ngồi trong góc, nhíu mày không từ chối, chỉ gật đầu rồi tiếp tục ăn tối.
Căn phòng yên tĩnh, tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng đũa va chạm và tiếng ồn ào bên ngoài. Dĩ nhiên, còn có tiếng cãi nhau không thể bỏ qua từ phòng bên cạnh…
“Anh mau đi theo ấy đi!”
“Đi theo cái gì? Người ta đi mất rồi, đều tại em ý, sao phải tranh giành gì, đã dỗ dành ấy xong, sau này chúng ta sẽ vô tư hưởng thụ, sao em cứ nhất định phải khiêu khích ấy mới sao?!”
“Đều là lỗi của tôi á? Nếu thật sự có năng lực, thì tự dỗ ấy đi, cần gì tôi ở đây chịu đựng? Tôi thấy khó chịu thì sao? Nhìn trai của tôi thân mật với người phụ nữ khác mà tôi không thể nổi giận sao?!”
“Em khóc cái gì? Anh chỉ thích em, mà em không biết sao, thôi rồi, đừng khóc nữa, ngày mai sẽ nghĩ cách khác.”
Bạn thấy sao?