03.
“Tương Tương, em là ở phòng nào của khách sạn nào nhỉ? Anh vừa chỉnh sửa chương trình nên không nghe rõ, xin lỗi em nhé.”
Giọng dịu dàng từ đầu dây bên kia là của Triệu Tấn Nguyên.
Tôi… còn sống?
Tôi xuống tay mình, đó là đôi tay chưa từng trải qua công việc nhà, trắng như ngọc, không tì vết. Đôi tay từng bị tàn bởi cuộc sống giờ không còn nữa. Tôi vẫn là Trình Vân Tương nuông chiều trong gia đình giàu có, không phải là vợ của Triệu gia.
“Vân Vân? Sao ?”
Giọng của Triệu Tấn Nguyên kiên nhẫn hỏi lại lần nữa. Tôi tỉnh lại, đột nhiên trở nên tỉnh táo.
Khách sạn, đây là lúc tôi muốn cùng Triệu Tấn Nguyên lén đăng ký kết hôn rồi mới về nhà xin lỗi bố mẹ! Nghĩ đến sự phản bội và hai mặt của hắn, giọng tôi trở nên cứng rắn và lạnh lùng.
“Anh, gia đình em không đồng ý chúng ta ở bên nhau, chúng ta nên dừng lại ở đây.”
“Gì cơ? Vân Vân, có phải ai gì với em không? Anh thật lòng em, chuyện giữa và Lâm Lâm đã là quá khứ, người là em, em đừng nghe những lời khích tướng dối trá.”
Giọng Triệu Tấn Nguyên trở nên gấp gáp không biết là vì tiếc nuối gia sản nhà tôi hay vì thật lòng tôi.
Hắn và Lâm Lâm đã là quá khứ sao, còn đứa con đó là gì?
Rõ ràng là hắn không thể từ bỏ gia thế nhà tôi và cũng không thể từ bỏ Lâm Lâm, nên mới an bài hai nhà! Bây giờ nghĩ lại, tôi thật sự ngu ngốc, tôi đã tin hắn tôi chứ không phải vì tiền nhà tôi, tôi nghĩ rằng mình đã giấu kín gia thế của mình, nghĩ rằng hắn không biết gì.
Nhưng toàn thân tôi đều mặc hàng hiệu, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể biết, sao tôi lại ngu ngốc nghĩ rằng hắn không biết?
“Không phải, à, lỗi là do em. Anh và chị Lâm Lâm mới xứng đôi, là em không xứng với .”
Tôi giả vờ khóc và cúp máy, rồi lau những giọt nước mắt giả dối đó, bắt taxi về nhà.
Vì tôi nhất quyết muốn ở bên Triệu Tấn Nguyên, tôi đã rất lâu không về nhà. Bố mẹ mãi không , thậm chí còn thám tử tư lật tung nhà Triệu Tấn Nguyên, biết rõ hắn sinh ra ở vùng quê hẻo lánh, biết rõ mẹ hắn không dễ gì đối phó, biết rõ hắn có cũ mới chia tay, tôi vẫn cố chấp muốn cưới hắn, điều này khiến bố mẹ lo lắng.
Khi tôi biết bố mẹ thám tử điều tra hắn, phản ứng đầu tiên của tôi không phải là xem xét kỹ tài liệu mà là tức giận vì họ không tin tưởng tôi, tức giận vì họ không tin vào con mắt người của tôi.
Bây giờ nghĩ lại, rõ ràng là tôi có mắt như mù thật mà, là sự ngu ngốc của tôi đã tổn thương lòng cha mẹ.
Dù tôi đã cắt đứt liên lạc với họ, trong lúc sinh con quan trọng như , họ vẫn lo lắng chạy đến bệnh viện, đợi ở ngoài phòng sinh.
Nhìn cảnh vật lướt qua cửa sổ, lần này, tôi nhất định không thể mắc sai lầm.
Triệu Tấn Nguyên không phải muốn tiền sao? Hắn không phải Lâm Lâm thắm thiết sao? Vậy tôi sẽ cho hắn cơ hội đó!
Hắn không tôi, tôi sẽ khiến hắn tôi, rồi bới tim hắn ra, đập nát, giẫm đạp cho đến khi nó vỡ vụn.
Lâm Lâm không phải tự hào vì Triệu Tấn Nguyên sao?
Vậy tôi sẽ để ta nếm trải cảm giác mất mát, một con ả tuesday giấu mặt chỉ biết dựa vào tiền và đàn ông của tôi thì có cái quái gì để tự hào chứ?
Bạn thấy sao?