“Tại sao ông Kỷ lại viết cuốn sách này? Nhân vật chính trong sách trùng tên với ông, đó có phải là câu chuyện thật của ông không?”
Kỷ Minh tổ chức một cuộc họp báo, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm tiếp với nhiều người như , đối mặt với những câu hỏi từ truyền thông.
“Cuốn sách này là để tưởng nhớ Trình Vân Tương. Tôi rất hối hận vì đã không thể giúp ấy, nên tôi muốn mang đến cho ấy một cơ hội lựa chọn thứ hai trong cuộc đời, tôi muốn mang đến cho ấy một kết thúc hoàn hảo.”
Viết cuốn sách này, thực sự là để cho ấy một cơ hội thứ hai, cũng là cho chính mình một cơ hội thứ hai.
Trước đây, biết người kia không có ý tốt, vẫn không có can đảm vạch trần. Nếu sự si mê của Trình Vân Tương là nguyên nhân chính dẫn đến cái c.h.ế.t của ấy, thì sự bất lực của chính là kẻ đứng sau, đẩy ấy xuống vực thẳm.
“Vậy ông và Trình thực sự quen biết nhau sao? Những trải nghiệm trong sách có thật không?”
“Có thật và cũng có giả.”
Anh dựa vào những điều tra và những gì bố mẹ Trình kể lại để hiểu rõ, dựa trên sự thật, thêm vào một chút cảm cá nhân, một chút khả năng, một chút giả định, và một chút tưởng tượng.
“Ít nhất thì phần chúng tôi sống hạnh phúc bên nhau không phải là thật.”
Anh cũng tự hỏi, nếu khi đó đã đưa tay ra giúp đỡ, thì liệu họ có thật sự có kết quả như trong sách không?
“Vậy thì chuyện hai người quen biết nhau từ khi còn nhỏ là thật sao?”
“Đúng , ấy là ngôi sao trong thế giới của tôi, chỉ tiếc là tôi không phải ngôi sao trong thế giới của ấy. Tôi đã không chiếu sáng thế giới của ấy, đó là lỗi của tôi.”
Đúng , ước gì tất cả những gì trong sách đều là thật, đó, đã soi sáng cuộc sống của …
“Ông viết cuốn sách này là vì cảm giác tội lỗi của mình sao? Ông không sợ mọi người rằng ông đang lợi dụng người đã khuất sao?”
“Đúng là vì cảm giác tội lỗi, đồng thời cũng muốn cảnh báo mọi người.”
“Câu chuyện dù sao cũng chỉ là câu chuyện, người đã mất thì cũng đã mất, hy vọng những trải nghiệm của người đi trước có thể giúp ích cho mọi người.”
Kỷ Minh đứng dậy, không định tiếp tục buổi họp báo này.
Anh quay người rời khỏi hội trường, trở lại xe.
“Đến nghĩa trang đi.”
Trên ghế sau có một bó hoa tươi và một cuốn sách mới tinh, đây là dành cho ấy, hy vọng kiếp sau ấy có một cuộc sống rực rỡ.
[Hết]
Bạn thấy sao?