Anh ta thực sự chặn Lâm Lâm trước mặt tôi, không hề để ý đến khuôn mặt tối sầm của Lâm Lâm bên cạnh, ánh mắt sâu thẳm chăm như muốn dìm tôi vào trong đó.
Tôi thực sự bị ngộp, c.h.ế.t vì ngộp.
Gần đây Kỷ Minh loại cải trắng non tươi mỡ màng mọng nước này quá nhiều, Triệu Tấn Nguyên cứ thấy ta quá giả tạo…
“Các người đã dây dưa không dứt, thì đừng đến phiền tôi nữa không? Các người ở bên nhau đi, tôi tôn trọng và chúc phúc cho các người.”
Đích thân đập nát hy vọng của người khác, là điều tàn nhẫn nhất.
Ánh mắt của Triệu Tấn Nguyên mất đi ánh sáng, giống như lúc tôi ngồi trong bệnh viện nghe Lâm Lâm kể về câu chuyện giữa họ, cảm giác tuyệt vọng đó tôi mãi mãi không thể nào quên .
Trong hơn một tháng qua, tôi luôn không quên sự tức giận bị phản bội, sự bất lực bị thế giới bỏ rơi, và cảm giác tuyệt vọng đó, dường như không có gì quan trọng nữa, tôi chỉ muốn kéo họ cùng chìm xuống.
Nhưng đến lúc này, tôi lại có chút buông bỏ, chúng ta thường nhân quả báo ứng, vì , điều xấu ta đã cuối cùng cũng báo ứng lại chính ta, phải không?
“Trình Vân Tương, sao em có thể tổn thương người khác rồi bỏ đi như ?! Em có biết bao nhiêu người đang nhạo tôi không?!”
Triệu Tấn Nguyên bắt đầu đập vỡ cốc, những mảnh kính vỡ tung toé dưới chân tôi, ác quỷ ẩn dưới lớp da người cuối cùng cũng bị giải phóng.
“Sao em có thể cắm sừng tôi?! Đến với Kỷ Minh rồi bỏ rơi tôi à? Em đúng là loại phụ nữ không biết xấu hổ!”
Anh ta từng bước tiến tới, tôi thấy trong mắt Lâm Linh sự sợ hãi và kinh ngạc.
Hừ, không ngờ Triệu Tấn Nguyên không chỉ là một kẻ hèn, mà còn là một kẻ bạo hành gia đình?
12.
“Triệu Tấn Nguyên, nên hiểu rõ chúng ta không còn mối quan hệ gì nữa, chúng ta đã chia tay, ngay trước một tháng trước.”
Nỗi sợ hãi lan rộng trong lòng tôi, tôi cầm lấy chiếc thìa trên bàn phục vụ, giữ chặt trong tay.
Tôi không thể sợ hãi, dù tôi thực sự rất sợ.
Cơn ác mộng trước đây lại ập đến, ta chỉ mất kiểm soát một lần, lần đó đã kéo tôi vào vực thẳm.
Tôi không dám chạy, vì chỉ cần bị ta bắt , tôi sẽ còn tồi tệ hơn.
Tôi không dám với ai, vì tôi tin rằng ta sẽ thay đổi.
Chính tôi đã tự nhốt mình vào trong cái lồng, ngoài tự mình cứu lấy bản thân, tôi không còn cách nào khác.
Chỉ là sau này ta xin lỗi, lời lẽ chân thành cầu xin sự tha thứ, tôi, tôi mới bị che mắt, tiếp tục ở bên ta.
“Nếu có, thì cũng là hai người đã cắm sừng tôi, là hai người có lỗi với tôi!”
Trước đây, ta là do tôi sai điều gì đó, nên mới bị đánh, ta như sẽ giúp tôi nhớ lâu, giúp tôi trở nên tốt hơn…
Chỉ là bây giờ, người sai không phải tôi!
“Tương Tương, sao em có thể nghi ngờ ? Không phải em đã sẽ , tin tưởng mãi mãi à?”
Anh ta bước từng bước về phía tôi, tôi đã áp sát vào cửa, tay ở sau lưng vặn nắm cửa, chuẩn bị rời đi.
“Triệu Tấn Nguyên, cậu tiến thêm một bước nữa, tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Báo cảnh sát? Báo vì lý do gì? Em lấy lý do gì để báo cảnh sát?”
Anh ta không chút sợ hãi tiến tới, từ xa, Lâm Lâm tỏ vẻ thích thú.
“Tôi chỉ mời đàn em ăn một bữa cơm thôi, ở đây còn có người chứng, sẽ không gặp vấn đề gì đâu…”
Anh ta chưa xong, tôi đã bị đẩy ra.
Tôi nhân cơ hội ném chiếc thìa lớn về phía Triệu Tấn Nguyên.
Người bước vào là Kỷ Minh, cậu ấy ngay lập tức kéo tôi lại, tránh để tôi ngã.
Phía sau cậu ấy còn có một nhóm bảo vệ của trường.
“Chú ơi, các đến đúng lúc quá, người này, sau khi tỏ thất bại đã nhiều lần quấy rối cháu, còn muốn đánh cháu nữa, các nhanh chóng bắt ta lại đi, cháu muốn báo cáo với hiệu trưởng, cầu xử lý ta!”
“Không có chuyện đó! Em đang gì ? Rõ ràng là em không A Nguyên, luôn theo dõi chúng tôi!”
Lâm Lâm phản ứng rất nhanh, đỡ lấy Triệu Tấn Nguyên đang bị đánh ngã xuống đất, cái muôi lớn trong nhà ăn đó rất lớn, rất nặng, chắc chắn đánh vào người không dễ chịu.
Bạn thấy sao?