Đúng , tôi muốn buông tay, như mẹ tôi , những gì xảy ra trong mơ hãy để kết thúc trong mơ, đừng để bản thân lún sâu vào, đừng tâm đến những người và những việc không quan trọng.
Tôi không muốn lãng phí nửa đời với họ, tốt nhất là trở thành người xa lạ, dù sao kiếp trước họ cũng c.h.ế.t trong trận hỏa hoạn đó rồi.
Nếu họ vì lòng tham mà không chịu buông tay, thì cũng đừng trách tôi không cho họ cơ hội.
09
Rõ ràng, cuối cùng tôi vẫn quá lý tưởng hóa mọi thứ, họ không có ý định từ bỏ.
Lúc này trên diễn đàn trường học, tin đồn bay đầy trời, cơ bản đều tôi không biết xấu hổ, chân đạp hai thuyền.
Cũng có tin đồn tôi bỏ người cũ, chuyển sang một “tiểu thịt tươi”, tôi theo đuổi Kỷ Minh mà bị từ chối…
Thậm chí còn có bài đăng của Triệu Tấn Nguyên, : “Tương Tương, đợi em quay đầu, sẽ ở đó, em quay đầu là sẽ thấy, chỉ cần em ngoảnh lại…”
Tôi thật sự bật vì tức giận, lập tức tìm đến phòng học của Kỷ Minh, theo đám đông lẻn vào ngồi cạnh ấy.
“Xin lỗi, những tin đồn trên diễn đàn trường liên lụy đến cậu rồi.”
Trước khi vào học, tôi nhỏ giọng xin lỗi cậu ấy. Tôi không ngờ rằng thủ đoạn của Triệu Tấn Nguyên và Lâm Lâm lại tệ đến mức kéo người vô tội xuống bùn, khiến Kỷ Minh suýt nữa bị gán mác “kẻ thứ ba” bởi dư luận.
“Không ảnh hưởng đến tôi.”
Tôi xung quanh, bên cạnh cậu ấy vẫn không có ai, những chỗ ngồi gần đó đều trống, như thể xung quanh cậu là một vòng tròn với bức tường cao bảo vệ bản thân khỏi những ảnh hưởng tiêu cực từ bên ngoài.
Người ở bên trong bức tường, quả thực không bị ảnh hưởng.
Cậu ấy giống như một sự tồn tại độc lập với thế giới này, những xô bồ ngoài bức tường không liên quan đến cậu ấy, thế giới của cậu ấy luôn sạch sẽ và tươi đẹp.
Đột nhiên tôi có chút không đành lòng, không muốn kéo cậu ấy vào vũng lầy.
Đối với cậu ấy, tôi chắc hẳn chỉ là một người đột nhiên xuất hiện, khuấy sự yên bình vốn có, đưa cậu vào những rắc rối của thế giới.
“Xin lỗi, đã phiền cậu trong thời gian qua.”
“Không sao đâu.”
“Chuyện này tôi sẽ giải quyết, sau này sẽ không phiền cậu nữa.”
Bút của Kỷ Minh dừng lại một chút, rồi chuông báo vào lớp vang lên, giáo viên đã đứng trên bục giảng, tôi không thể lẻn đi .
Không khí trở nên im lặng, Kỷ Minh chăm nghe giảng, yên tĩnh như thường lệ.
Chỉ trừ lúc gần hết giờ, cậu ấy đưa qua cho tôi một tờ giấy ghi .
“Không đến nghe nhờ nữa à?”
Nói ra thì, tôi đã mượn cớ nghe nhờ để theo dõi Kỷ Minh đã gần một tháng rồi, cậu ấy đột nhiên hỏi , tôi lại có chút không nỡ.
Nhưng cậu ấy hỏi có nghĩa là gì?
Không muốn tôi đến, hay muốn tôi đến?
“Cậu muốn tôi đến lớp không?”
Tôi đẩy lại tờ ghi , chờ đợi câu trả lời của cậu ấy.
“Không thể bỏ cuộc giữa chừng .”
Cho đến hết giờ, cậu ấy mới ra câu này.
Trong lớp ồn ào náo nhiệt, tôi chỉ nghe thấy mỗi câu đó.
Lúc tôi định rời đi, cậu ấy liền ở sau lưng nhét vào tay tôi một tờ giấy, rồi một câu khiến tôi khó từ chối.
“Chị, chị sẽ không bỏ cuộc chứ?”
“Tất nhiên rồi.”
Tôi quay đầu Kỷ Minh, lúc này trông cậu giống như một chó nhỏ bị bỏ rơi, tay siết chặt cây bút, cố gắng để không tôi.
Bạn thấy sao?