Xin Chào, Bạn Gái – Chương 19

19

Sau khi Lục Tán công khai, một số người hâm mộ không cam lòng nên vẫn tìm đến để tỏ .

Trường của ở ngay bên cạnh, tôi thường xuyên đến xem kịch.

Thực sự là xem kịch, không phải "bắt gian."

, Lục Tán cũng rất tức giận, luôn cảm thấy tôi không quan tâm đến .

Tôi rằng không phải không quan tâm, mà là trai quá đẹp trai, tôi cũng phải có nội tâm mạnh mẽ mới chịu đựng , nếu không thì mỗi ngày lo lo mất thì sao chịu .

Lục Tán không nghe, thường xuyên nâng cằm tôi lên hôn trước mặt những người tỏ .

Còn hỏi những tỏ kia: "Tiếp theo còn muốn xem nữa không?"

Họ đều tủi thân bỏ chạy.

Than ôi, đến cuối cùng người chịu tội vẫn là tôi.

Có mấy ngông cuồng tìm đến tôi, muốn cạnh tranh với tôi.

Tôi thấy buồn : "Vậy tôi sẽ hỏi giúp các xem Lục Tán có muốn mở hậu cung không, tôi sẽ đưa các vào trước nhé, các đều chỉ có thể thiếp."

Họ mắng tôi bị thần kinh.

Lục Tán cũng mắng, còn tàn nhẫn hơn họ, cắn môi tôi mà mắng.

Còn tôi không có lương tâm.

Tóm lại là ấy rất hay mắng.

Đặc biệt là mỗi lần hôn đến lúc cuối, ấy đều vừa hôn vừa mắng.

Bởi vì giáo sư đã cảnh cáo ấy, tôn trọng phụ nữ thì không quan hệ dục trước hôn nhân.

Lục Tán rất nghe lời, những buổi hẹn hò của chúng tôi chỉ hôn hít ôm ấp.

Chỉ là mỗi lần hôn xong Lục Tán đều chạy rất nhanh.

Vừa buồn vừa tức.

Cho đến một lần cuối tuần, ở nhà ấy xem phim, hai người hôn nhau quá đà.

Anh ấy có chút không kiềm chế , đang định đứng dậy đi vào nhà vệ sinh thì bị tôi kéo lại.

Thế hai người không có kinh nghiệm, suýt chút nữa thì ra tai nạn.

Vừa đau vừa buồn .

Điều đáng xấu hổ là, giáo sư đi công tác ở thành phố bên cạnh đã về sớm.

Đối mặt với Lục Tán là một trận đòn nhừ tử.

"Mẹ đã dạy dỗ con như thế nào, bảo con phải trân trọng thì phải trân trọng, lỗ tai cây hay gì?"

Tôi thấy ấy đáng thương nên đứng ra thú nhận.

"Cô ơi, là em chủ ."

Biểu cảm của giáo sư thay đổi, lập tức trở nên ôn hòa.

An ủi tôi một hồi lâu, hỏi tôi có sợ không.

Còn dạy chúng tôi một tiết học dành cho người lớn.

Tôi cảm thấy mặt mình đỏ đến tận mang tai.

Lục Tán cũng ngượng ngùng.

Ai hiểu chứ, nghe mẹ chồng tương lai dạy học dành cho người lớn, còn tặng một hộp đồ dùng kế hoạch hóa gia đình, thực sự là xấu hổ muốn c h ế t không chứ!!!

20

Tiểu Mễ tự biết mình có lỗi với học trưởng Gia Hòa, ngày nào cũng đi theo sau học trưởng Gia Hòa để chuộc tội.

Dù sao thì ấy cũng là người đầu tiên dẫn đầu trêu chọc.

Tôi thường thấy hai người họ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi mua sắm.

Cùng nhau trốn tôi trốn thật xa, thật là hết nổi.

Ngay cả bàn việc ở công ty dịch thuật họ cũng kê sát vào nhau.

Tiểu Mễ né tránh ánh mắt giải thích: "Đừng hiểu lầm, là Lục Tán cảnh cáo Gia Hòa tránh xa Hạ Hạ, chúng tớ mới đổi chỗ."

Anh Gia Hòa? Ha ha.

Mọi người đều hiểu ý không vạch trần.

Còn Lục Tán cảnh cáo học trưởng Gia Hòa tránh xa tôi thì là thật.

Tôi đưa nước cho học trưởng Gia Hòa, ấy còn không dám nhận. "Cậu nhóc đó là đai đen Taekwondo."

Một câu không thể hết nỗi chua xót.

Thật đáng thương.

Tôi bảo Lục Tán đừng đối xử với họ của ấy như , người ta cũng không vượt quá giới hạn.

Mỗi khi như , Lục Tán lại nghiến răng nghiến lợi: "Nghĩ đến lúc trước ấy tìm giúp ấy theo đuổi em, còn đưa ra chủ ý là lại tức."

Tôi tò mò: "Anh đã đưa ra chủ ý gì cho ấy?"

"Thì là tặng bánh kem nhỏ chứ sao, may mà ấy chưa kịp thực hiện."

Tôi c h ế t mất, không phải nào cũng thích bánh kem nhỏ.

Tất nhiên, chỉ có điều người đó lại cờ là tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...