Xin Chào, Bạn Gái – Chương 14

14

Mặt tôi bắt đầu nóng lên.

Anh vẫn tiếp tục truy hỏi: "Nghe em là học trò cưng nhất của mẹ , em cho biết 'petite amie' và 'petit ami' nghĩa là gì?"

Anh cố hỏi tôi tự biết mình có lỗi trước, ngượng ngùng trả lời: "Bạn trai."

"Ừ, còn 'Je t'aime' thì sao?"

"Tôi thích ."

Lục Tán dường như hài lòng, khóe miệng cong lên, giọng điệu nhẹ nhàng, : "Je t'aime aussi."

Có nghĩa là: Anh cũng thích em.

Tôi hoàn toàn ngây người.

Hoảng loạn đến mức mồ hôi trên trán túa ra, đầu óc cũng ong ong.

Sau khi sắp xếp lại đơn giản, tôi đi đến một kết luận: ấy muốn trả thù tôi.

Nếu không, tại sao một người đã có lại những lời kỳ lạ như với tôi? "Anh có ý gì?"

"Nghĩa đen."

Tôi không tin: "Anh muốn trả thù tôi?"

Lục Tán tôi như một đứa ngốc, lại tức giận không nhẹ: "Em đúng là có bản lĩnh, đi, cuối cùng em muốn chứng minh bằng cách nào?"

Tôi nhớ đến tên Xuân Hạ đó. "Nhưng rõ ràng đã có ..."

Anh đã hết sức bất lực. "Đúng , không phải em sao? Nhưng không giống em, người ta thì xa, còn em thì chơi trò trốn tìm với , tìm mãi không thấy."

Sự thật đã rất rõ ràng, tôi vẫn còn giãy giụa: "Nhưng Gia Gia tên là Xuân Hạ..."

Anh ấy xoa xoa sống mũi, lấy sợi dây chuyền ra chỉ vào những chữ cái trên đó, khắc LZCX. (Lù Zàn x Chí Xià = Lục Tán Trì Hạ) "Tự ghép lại đi, cuối cùng là Xuân Hạ hay Trì Hạ."

Dù có ngốc đến đâu thì tôi cũng biết là Trì Hạ.

Tôi vừa kinh ngạc vừa vui mừng vừa xấu hổ, còn có chút không dám tin. "Vậy tại sao nghe hiểu mà không ?"

Lục Tán bất lực thở dài: "Muốn tạo cho em một bất ngờ, ai ngờ lại thành hoảng hốt."

Hóa ra hôm đó sau khi tôi tỏ , Lục Tán về đã đặt dây chuyền đôi, định thứ Hai xác định quan hệ với tôi.

Kết quả là tôi mất tích.

Suýt chút nữa thì khiến ấy tức c h ế t.

Sau đó có người thấy chữ khắc trên dây chuyền của ấy, truyền CX (Chí Xià) thành Xuân Hạ (Chūn Xiá), ấy cũng lười giải thích.

Tin đồn cứ thế mà lan truyền.

15

Những người hóng hớt xung quanh đã hiểu rõ ngọn ngành.

"Vậy ra Lục Tán chính là đối tượng thầm thương trộm nhớ mà Hạ Hạ đã trêu chọc năm đó?"

"Đúng , Hạ Hạ còn tự ghen với chính mình!"

"Lục Tán còn giúp họ mình theo đuổi của mình nữa!!!"

"C h ế t tiệt! Vừa rồi còn tưởng Hạ Hạ đồng bệnh tương liên với chúng ta nên mới khuyên ấy, mất mặt quá!!!"

"Ha ha ha..."

Tiểu Mễ ôm bụng lăn lộn: "Thật đáng thương cho mấy chai bia mà cậu uống hết, chúng nó đã gánh vác trách nhiệm không thuộc về chúng nó."

"..."

Giáo sư và của ấy cũng đến nỗi không ngậm miệng.

Tối nay thật sự quá xấu hổ, tôi không còn gì để nữa.

Dù sao chỉ cần mình không ngại, người ngại là người khác.

Giáo sư nắm tay tôi, vẻ mặt mãn nguyện: "Tốt quá! Tôi thực sự rất thích em, Hạ Hạ, sau này em hãy giám sát Lục Tán giúp tôi, vất vả cho em rồi."

Tôi đỏ mặt, ngốc nghếch : "Không vất vả."

Lại khiến mọi người ồ lên.

Cười đủ rồi mọi người mới nhớ đến học trưởng Gia Hòa.

Đặc biệt là Lục Tán, nghiến răng nghiến lợi: "Anh, vừa rồi muốn gì ấy?"

Học trưởng Gia Hòa sờ tai, rất thức thời: "Anh không gì cả, cũng không định gì, cậu nghe nhầm rồi."

Một đám người cũng phụ họa theo: "Đúng đúng đúng, chúng tôi cũng không gì cả. Chúng tôi không biết gì hết."

Họ đúng là biến hóa khôn lường.

Thực ra tôi đã sớm ý đến học trưởng Gia Hòa, trạng thái của ấy thực sự rất tốt, không hề tỏ ra bối rối hay buồn bã.

Anh ấy thể hiện ra nhiều hơn là sự đề phòng với Lục Tán, ấy luôn tránh xa Lục Tán, thỉnh thoảng còn dò xét tĩnh của Lục Tán.

Có vẻ như rất sợ bị Lục Tán đánh.

Thực ra ấy cũng không thích tôi đến , chỉ là ấy luôn cố chấp, chưa từng thua kém trong học tập.

Về chuyện theo đuổi tôi, bị nhiều người xúi giục, ấy cũng chỉ muốn đánh cược mà thôi.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...