Xin Anh Hãy Ôm [...] – Chương 5

"A Vu, bác sĩ tiếp da càng nhiều càng giúp ổn định tâm trạng của em." 

"Lúc nãy chỉ đang lo lắng sao để tốt hơn. Giờ xem ra, tất cả đều là do nghĩ nhiều." 

"Không sao đâu, có lẽ sinh ra là để đơn cả đời. Ai bảo bát tự của không tốt, mệnh không có vợ chứ." 

Tôi cảm thấy mình giống như một người phụ nữ xấu xa đã cưỡng bức một người đàn ông tốt. Dù sao cũng đã giữ gìn sự trong trắng bao nhiêu năm nay, giờ lại bị tôi ô uế. Cảm giác tội lỗi tràn lên, tôi run rẩy . "Anh đừng nghĩ , là em hiểu lầm ." 

"Xin lỗi..."

"Vậy A Vu muốn thử không?" 

Tôi đỏ mặt, ánh mắt lảng tránh. 

Vì khát khao da thịt nên tôi chưa từng đương. 

Khi gặp Quý Yến Xuyên, tôi nghĩ mình đã tìm thấy đích thực. 

tôi trân trọng nó vô cùng, ngay cả khi bệnh phát tác khó chịu cũng chỉ dám xin một cái ôm. 

Cho nên đây là lần đầu tiên tôi thấy... cơ thể của một người đàn ông. 

Hơn nữa còn là một thân hình hoàn hảo như

Không đợi câu trả lời của tôi, Quý Diễn Chu cũng không tức giận. 

Anh ngồi xuống mép giường, kéo tôi vào lòng. 

Giọng của trầm ấm, kiên nhẫn dỗ dành. 

"A Vu, sẽ rất thoải mái." 

Mi mắt khẽ rung, tôi lo lắng bám vào vai

Hít một hơi thật sâu, rồi áp sát vào

Quý Diễn Chu ôm eo tôi, kéo tôi vào trong chăn. 

Tôi cảm thấy như mình đang hít phải quá nhiều oxy, đến nỗi choáng váng vì sướng. 

"Chồng... bát tự của thực sự rất tệ à?" 

Những người kinh doanh lớn thường tin vào những điều huyền bí. 

tôi tin vào lời của Quý Diễn Chu. 

Quý Diễn Chu nắm chặt cằm tôi, khẽ

"Đúng ." 

"Vì A Vu nhất định không rời xa ."

6

Ngày hôm sau, chúng tôi đã thủ tục kết hôn. 

Bước ra khỏi cục dân chính, tôi người đàn ông cao lớn bên cạnh vẫn cảm thấy không chân thực lắm. 

Quý Diễn Chu xoa đầu tôi: "Anh phải về công ty họp, lát nữa sẽ bảo tài xế đưa em đến trường." 

"Em đi tàu điện ngầm là rồi, ngay bên cạnh có ga tàu điện." 

Quý Diễn Chu không còn nài nỉ nữa. 

Mặc dù chúng tôi đã kết hôn một cách tvô lý. 

Nhưng Quý Diễn Chu rất tôn trọng cảm của tôi. 

Anh , chúng ta cứ từ từ tìm hiểu nhau là

"Em tự đi cẩn thận nhé." 

"Tạm biệt." 

Tôi vẫy tay chào Quý Diễn Chu. 

Buổi chiều chỉ có một lớp học tự chọn. 

Tan học, tôi định về ký túc xá thu dọn đồ đạc. 

Mặc dù tôi vẫn chưa quen với biệt thự xa hoa của Quý Diễn Chu. 

Nhưng Quý Diễn Chu vừa mới kết hôn đã sống riêng thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty. 

Hơn nữa, sống chung sẽ tiện cho việc điều trị bệnh của tôi. 

Cơ thể của thực sự có tác dụng an ủi tôi rất lớn. 

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi đồng ý. 

Ai ngờ vừa ra khỏi lớp, tôi đã bị Quý Yến Xuyên giữ chặt tay. 

"Buông tôi ra." 

Anh ta đưa lại chiếc điện thoại mà tối qua đã lấy của tôi: "Tối nay đưa em đi ăn tối."

Tôi Quý Yến Xuyên bằng ánh mắt như kẻ điên, trực tiếp ném chiếc điện thoại vào thùng rác bên cạnh: "Chúng ta đã chia tay rồi." 

"Anh nhốt tôi ở cầu thang, giờ lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, không thấy xấu hổ à?" 

"Tôi đã mua điện thoại mới rồi, sau này chúng ta đừng liên lạc nữa." 

Tống Uyển Uyển giả vờ khóc nức nở: "Chị, chị đừng giận ấy." 

"Tất cả là tại em, em quá ích kỷ rồi." 

Tôi nhạt một cái: "Cút đi." 

Tống Uyển Uyển lập tức chạy trốn sau lưng Quý Yến Xuyên, khóc lóc: "Đàn chị dữ quá." 

Quý Yến Xuyên lại chắn trước mặt tôi, giọng điệu đầy vẻ không kiên nhẫn: "Dụ Vu, đừng diễn quá mức." 

Tôi không thể chịu đựng nữa, lớn tiếng : "Anh cũng cút đi." 

"Tôi đã kết hôn rồi." 

"Nếu còn quấy rối tôi, tôi sẽ báo cảnh sát." 

Quý Yến Xuyên như nghe thấy một trò lớn nhất đời, ta không ngừng, vai ta rung lên dữ dội. "Dụ Vu, trước đây sao không phát hiện ra em diễn nhiều như nhỉ? Nếu em đã kết hôn, sẽ trồng chuối ăn cứt ngay lập tức." 

"Được rồi rồi, hôm đó là do quá đáng."

"Anh xin lỗi em chưa?" 

"Lời xin lỗi của khiến tôi thấy ghê tởm, nhớ trồng chuối ăn cứt là ." 

Tôi lục lọi trong cặp sách, định ném giấy đăng ký kết hôn vào mặt ta. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...