Xin Anh Hãy Ôm [...] – Chương 10

Anh ta thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng đã thoát khỏi một kiếp.

Ai ngờ Quý Diễn Chu lại tiếp: "Vậy thì trói lại, đánh tiếp."

Quý Yến Xuyên sững sờ, quay đầu bỏ chạy.

Nhưng chưa chạy mấy bước đã bị vệ sĩ giữ lại, kéo lên một chiếc xe khác.

Chúng tôi đưa về nhà cũ.

Buổi chiều, cảnh Quý Yến Xuyên bị bắt lên xe cảnh sát nhiều người chứng kiến và đăng lên mạng.

Đồng thời, Quý Diễn Chu công khai thông tin kết hôn.

Theo chỉ thị của ấy, bộ phận pháp vụ của tập đoàn đã kiện Tống Uyển Uyển và rất nhiều tài khoản tung tin đồn thất thiệt.

Vì tôi đã kịp thời giữ lại bằng chứng nên Tống Uyển Uyển hoàn toàn không có cơ hội lật ngược thế.

Điều chờ đợi ta là khoản bồi thường khổng lồ và án tù.

Tin tức về nhà họ Quý liên tục xuất hiện trên các trang mạng xã hội, thu hút sự ý của rất nhiều người.

Đến nỗi ông nội Quý đã nghỉ hưu từ lâu cũng biết chuyện.

Ngồi trong xe, lòng tôi hồi hộp đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi.

"Em lại rắc rối cho rồi..."

"Anh có tức giận lắm không?"

Quý Diễn Chu khẽ cong môi:

"Chuyện của em không phải là rắc rối."

"Không phải rắc rối thì là gì?"

"Là cơ hội để em thể hiện."

"Đừng lo lắng, ông nội nhất định sẽ thích em."

Giọng điệu của Quý Diễn Chu rất chắc chắn.

Bởi vì ngoài ông nội, không ai biết rằng Dụ Vu đã ở trong trái tim của Quý Diễn Chu suốt tám năm.

Hồi còn học cấp ba, Quý Diễn Chu  đã đến thăm trẻ em tại một trại trẻ mồ côi thuộc sở hữu của công ty với tư cách đại diện của tập đoàn.

Vì ngoại hình xinh xắn, Dụ Vu viện trưởng phân công rót trà và dẫn đường cho khách.

Đột nhiên phòng nghỉ bị mất điện, khiến khóa mật mã không mở .

Trong bóng tối, Quý Diễn Chu bị một bé gầy yếu ôm chặt.

Mặc dù bản thân bé run rẩy sợ hãi, bé vẫn an ủi trước:

"Đừng sợ, em sẽ bảo vệ ."

Sau khi ra khỏi phòng, mới biết bé từng bị giam giữ, sợ bóng tối và không gian kín.

Từ đó, khuôn mặt tươi sáng của luôn xuất hiện trong giấc mơ của .

Quý Diễn Chu từng quay lại tìm bé, lúc đó Dụ Vu đã chuyển đến một thành phố khác để học.

Cho đến khi gặp lại, Dụ Vu đã trở thành của Quý Yến Xuyên.

Không thể tưởng tượng lúc đó Quý Diễn Chu đã điên cuồng đến mức nào.

, vào buổi tối hôm đó, trong phòng cầu thang tối tăm.

Khi đưa tay về phía , đã nghĩ ngay đến tên những đứa con sau này của hai người.

11

Vừa xuống xe, Quý Yến Xuyên và Quý Diễn Chu đã bị trợ lý của ông nội đưa thẳng lên thư phòng.

Tôi ngồi không yên trong phòng khách.

Một lúc sau, từ trên lầu truyền đến tiếng vỡ tan của tách trà.

Tôi không ngồi yên nữa, cố gắng hết sức để lên lầu.

Vừa bước lên cầu thang, tôi đã nghe thấy tiếng chửi bới của Quý Yến Xuyên từ trong phòng.

"Sao ông không ta mà lại cháu!"

"Ông nội, chính ta cướp của cháu!"

"Anh ta còn đánh cháu nữa!"

Sợ Quý Diễn Chu bị oan ức, tôi vội vàng gõ cửa.

Người giúp việc vừa mở cửa, tôi đã xông vào chắn trước mặt Quý Diễn Chu.

"Ông nội, tất cả là do Quý Yến Xuyên ra."

"Quý Diễn Chu bảo vệ cháu nên mới ra tay."

"Xin ông đừng trách ấy, nếu đã phải thì hãy cháu."

Lời vừa dứt, không khí trở nên tĩnh lặng.

Lúc này tôi mới nhận ra mình đã vô lễ.

Làm sao có thể gặp trưởng bối mà không chào hỏi, lại còn một tràng như .

Mặt tôi đỏ bừng, ngượng ngùng xuống chân.

"Cháu chào ông..."

Ông nội Quý sảng khoái, về phía Quý Diễn Chu:

"Vợ cháu còn mạnh mẽ hơn cả cháu."

Quý Diễn Chu nắm lấy tay tôi, mỉm dịu dàng:

"Đúng , ở nhà cháu đều nghe lời em ấy."

Lúc này, tai tôi đỏ bừng.

Tôi lén bóp nhẹ ngón tay của Quý Diễn Chu.

"Anh đừng bậy."

Quý Yến Xuyên thấy không thể chịu đựng nữa, cứng cổ lên, đưa khuôn mặt in dấu giày dép của mình ra trước mặt ông nội:

"Ông nội!"

"Ông còn coi cháu là cháu không?"

Tôi giả vờ sợ hãi, run rẩy :

"Nếu ông muốn trả thù thì cứ trút giận lên cháu..."

"Đừng khó ông nội và Diễn Chu."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...