55
Tôi không vào trường học, mà đi đến tiệm tạp hóa đối diện.
Bà chủ quán không còn vẻ mặn mà như trước. Hai bên tóc đã điểm bạc, đuôi mắt đầy nếp nhăn.
Thấy tôi, bà ấy ngẩn người:
“Cháu là Du Thanh Nham phải không?”
Tôi mỉm gật đầu.
Bà hiền, bước tới, lấy trong tủ lạnh ra một chai Pepsi đưa cho tôi:
“Sao nào, cháu vẫn đang đợi Cố Vọng Châu à?”
Ngày đó, tôi thường quay lại đây mua một chai Pepsi rồi ngồi ngây ngốc cả buổi chiều. Lâu dần, bà chủ quán cũng tò mò hỏi tôi:
“Cháu đang đợi ai à? Năm nào cũng đến ba, bốn lần.”
Bà ấy tôi từ một béo tròn trở nên mảnh mai.
Tôi đã từng bẽn lẽn trả lời bà ấy:
“Cháu tên Du Thanh Nham, cháu đang đợi một Cố Vọng Châu. Nhưng ấy đã ra nước ngoài rồi, và có lẽ sẽ không bao giờ quay lại nữa.”
Bây giờ, tôi nhận lấy chai Pepsi, không mở nắp.
Tôi ngược mắt, quay đầu Cố Vọng Châu, bình thản giới thiệu với bà chủ quán:
“Anh ấy chính là Cố Vọng Châu.”
56
Trên suốt quãng đường, Cố Vọng Châu chạy xe rất chậm. Bàn tay nắm vô lăng hơi run rẩy, tựa hồ như vẫn chưa thể bình tĩnh sau lời thú nhận của tôi.
Nhưng tôi không hiểu, đây chẳng phải chính là điều muốn sao?
Muốn tôi tự mình thừa nhận rằng tôi vẫn nhớ , nhớ tất cả những gì đã qua giữa chúng tôi.
Đột nhiên, đánh lái, dừng xe vào một bãi đỗ ven đường. Những ngón tay siết chặt vô lăng đến mức tái nhợt, ánh mắt trống rỗng về phía trước.
Tôi ngồi ở ghế phụ, im lặng không gì.
Bên ngoài, ánh mặt trời len lỏi qua những tán cây, tạo thành những vệt bóng loang lổ trên kính xe.
Vài giây sau, tháo dây an toàn, quay sang tôi, đôi mắt đã đỏ hoe.
“Thanh Nham…”
Tôi lặng lẽ , dáng vẻ đau khổ bị đè nén của , bình thản cất giọng:
“Thực ra, biết rất rõ, dù em nhớ lại tất cả, thì kết cục của chúng ta vẫn là chia ly. Nhưng không tin, đang đánh cược. Cược rằng cuối cùng em vẫn sẽ mềm lòng. Cược rằng chỉ cần em nhớ về những điều tốt đẹp trong quá khứ, em sẽ tha thứ cho , đúng không?”
Anh đưa tay nắm lấy cổ tay tôi, cúi đầu, nước mắt rơi xuống từng giọt.
“Chúng ta không nên đi đến bước đường này…”
Giọng nghẹn ngào vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Hít sâu một hơi, tiếp tục giải thích:
“Hôm em mất con, điện thoại của bị rơi vỡ. Anh không nhận cuộc gọi của em, cũng không thấy tin nhắn. Sau đó đổi điện thoại mới, những tin nhắn đó… chưa từng có trong máy của .”
Anh trong nước mắt, từng câu từng chữ đều đang cố gắng rũ bỏ lỗi lầm của mình. Anh chọn cách né tránh sự thật, tưởng rằng như có thể thuyết phục tôi.
—- Cũng có thể, đang cố gắng tự lừa dối chính mình.
Tôi lạnh, nhẹ giọng hỏi:
“Thế sao không luôn rằng ngày hôm đó, đi đón Đường Nguyệt?”
Đôi mắt khẽ run lên, những giọt nước mắt đong đầy đau đớn, lại không thể phản bác.
“Anh đến đón ấy. Anh dành thời gian chào đón ấy trở về. Mặc kệ em, mặc kệ đứa con của chúng ta.”
“Không phải sắp xếp, là người khác mời ấy.”
“Anh đứng ở vị trí trung tâm trong bữa tiệc. Anh quên mất rằng mình có một vị hôn thê, quên mất rằng sắp cha.”
“Không phải … Là bọn họ kéo vào giữa. Đường Nguyệt vốn dĩ không đứng cạnh , đó là huống bất đắc dĩ…”
Anh hoảng loạn giải thích, càng càng lộ ra sơ hở.
Tôi rút tay ra khỏi tay , lắc đầu, nhẹ giọng :
“Anh nghĩ rằng em rời đi chỉ vì chuyện đón Đường Nguyệt sao? Không, Cố Vọng Châu. Em rời đi vì em nhận ra, trái tim vĩnh viễn không thể sạch sẽ.
Là vì vào ngày em đau đớn nhất, không ở bên. Là vì khi em và người con từng xảy ra tranh cãi, chọn bảo vệ ấy.”
Tôi đến đây, vành mắt cũng đã đỏ lên. Đôi mắt long lanh nước, tôi chăm , giọng nghẹn lại:
“Người mà em nhất… người mà em tin tưởng nhất… Lại dựa vào của em để từng nhát, từng nhát, đâm dao vào tim em. Hết lần này đến lần khác.”
“Không phải như !” Anh hoảng hốt, gấp gáp đáp lại.
“Thanh Nham, em.”
Anh giơ tay lên trời, thề thốt:
“Anh chỉ em, Thanh Nham. Anh gặp Đường Nguyệt là vì em từng — Bệnh rối loạn cảm , ngoài việc tránh xa những tác nhân tiêu cực, cũng có thể học cách chấp nhận và buông bỏ. Anh không muốn mình mãi bị người khác chi phối, không muốn em lo lắng.”
Tôi nhạt, cắt ngang lời :
“Vậy nên… Điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc với em rằng ‘mới mang thai thì không cần kiểm tra sớm’. Cũng không ảnh hưởng đến việc rằng— ‘Không phải chỉ vì có thai nên ấy mới muốn người khác cung phụng sao?’”
Lời vừa dứt, tôi thấy tái mặt.
Nhưng tổn thương vẫn là tổn thương. Dù có biện hộ thế nào, lời đã thốt ra, vết thương đã tạo nên, thì đau đớn vẫn còn đó.
Thấy tôi chẳng có chút dao nào, rốt cuộc cũng mất kiểm soát, giận dữ hét lên:
“Vậy em muốn thế nào? Anh phải gì thì em mới chịu tha thứ? Anh cầu xin cũng không , bù đắp cũng không , em hết lòng cũng không . Vậy em muốn chết đi sao?”
Vừa dứt lời, mở cửa xe.
Tôi lạnh lùng lên tiếng, chặn đứng hành của :
“Cố Vọng Châu, người vô dụng mới dùng cái chết để giải quyết vấn đề. Anh có biết không? Khi em còn , chỉ cần thấy nhíu mày em cũng đau lòng. Nhưng khi đã cắt đứt cảm này rồi, chết đi… Em cũng chỉ thắp một nén nhang mà thôi.”
Anh nắm chặt tay cầm cửa xe, trừng mắt tôi, đôi mắt đỏ ngầu, giọng run rẩy hỏi:
“Thanh Nham, em thật sao?”
Tôi không đáp.
Anh bỗng nhiên buông tay, bước xuống xe, lao về phía dòng xe cộ đang chạy vội vã trên đường.
Tiếng gửi xe chói tai vang vọng khắp con phố.
57
Thời hạn một tháng đã kết thúc.
Lần này, ông cụ Cố không còn níu giữ tôi nữa.
Ông tôi, giọng trầm thấp mang theo sự buông bỏ cuối cùng:
“Hôn ước đã chính thức hủy bỏ rồi, Thanh Nham.”
Tôi khẽ gật đầu.
“Cảm ơn ông, ông nội Cố.”
Ông trầm mặc một lúc rồi chậm rãi :
“Vọng Châu muốn gặp con.”
Tôi lắc đầu, từ chối dứt khoát.
“Không cần đâu. Giữa con và ấy, đã không còn lý do gì để gặp lại.”
Hôm đó, ta lấy cái chết để uy hiếp tôi. Người thì không chết, gãy một tay và một chân.
Còn tôi?
Tôi chỉ gọi cấp cứu, đưa ta vào bệnh viện, sau đó báo tin cho gia đình họ Cố. Từ lúc đó trở đi, tôi không hề đến thăm.
Khi tỉnh lại, ta chắc hẳn đã chờ đợi sự đau lòng, xót xa từ tôi. Nhưng thứ ta nhận chỉ là sự im lặng tuyệt đối.
Thời gian một tháng đã kết thúc.
Tôi xóa tất cả phương thức liên lạc của ta.
Lúc này đây, tôi cũng chuẩn bị theo Dung Hán đến cảng thành để hỗ trợ ta trong quá trình điều trị trầm cảm.
58
Thời hạn điều trị cho Dung Hán đã kết thúc.
Tôi đề nghị ấy tìm một bác sĩ tâm lý khác. Nhưng ấy lại khăng khăng không đồng ý. Thậm chí còn đề nghị một mức giá cao hơn nhiều lần.
Tôi vẫn giữ nguyên quyết định của mình.
“Tôi muốn ra nước ngoài một thời gian, Dung tiên sinh.”
Anh ấy ngập ngủng một lát, rồi thấp giọng hỏi:
“Bao giờ em sẽ quay lại?”
Tôi nhẹ nhàng trả lời:
“Không biết nữa. Có thể là hai năm, cũng có thể là ba năm.”
Anh ấy cố gắng níu kéo không thành. Do dự vài giây, cuối cùng vẫn không nhịn mà hỏi:
“Vậy… có thể đợi em không, Thanh Nham?”
Tôi lắc đầu.
“Dung tiên sinh, với tư cách là một bác sĩ tâm lý, tôi chỉ có thể chúc sớm hồi phục.”
“Em biết không chỉ có ý đó…”
“Dung tiên sinh!”
Tôi khẽ nâng tay, giọng điệu trầm xuống, cắt đứt hy vọng của ấy. Tôi thẳng vào mắt ấy, nghiêm túc :
“Tôi là bác sĩ tâm lý, và tôi có nguyên tắc nghề nghiệp.”
Bệnh nhân hiểu lầm cảm với bác sĩ là điều rất phổ biến. Nhưng đối với tôi, càng là cảm sai lầm, tôi càng phải nhẫn tâm cắt đứt.
“Mọi thứ tôi cho , chỉ xuất phát từ trách nhiệm điều trị.”
Ánh mắt ấy hơi dao , vẫn chưa từ bỏ hy vọng.
“Vậy… em có thể đổi nghề không?”
Tôi bật .
“Xin lỗi, tôi công việc của mình.”
Dứt lời, tôi đứng dậy, khéo léo đuổi khách:
“Tôi phải ra sân bay rồi.”
59
Sư huynh tiễn tôi ra sân bay. Khi đưa hành lý cho tôi, ấy chợt :
“Thanh Nham, Đường Nguyệt đã bị bóc trần trên mạng.”
Tôi khựng lại một giây.
“Là Cố Vọng Châu đã , ta đã công khai đoạn ghi âm năm đó của em.”
Bàn tay tôi hơi cứng lại giữa không trung.
Đường Nguyệt từng xây dựng hình tượng người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập theo đuổi sự nghiệp.
Nhưng thực tế lại đầy những toan tính thấp hèn.
Sự nghiệp của ta tụt dốc thảm —
Cũng đáng.
Tôi nhẹ giọng đáp:
“Cô ta cũng nên tỉnh táo lại rồi. Thế giới này chưa bao giờ xoay quanh ta.”
Nhìn đồng hồ, tôi biết mình cần đi vào khu kiểm tra an ninh.
Sư huynh tôi, đột nhiên mỉm , ánh mắt mang theo chút nhẹ nhõm:
“Anh cứ tưởng em sẽ thay đổi quyết định.”
Tôi kéo vali, ngược bầu trời. Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống.
Tôi đeo kính râm, giọng nhẹ tựa làn gió:
“Anh biết đấy… của em luôn rất mãnh liệt. Nhưng một khi đã bị dập tắt, thì nó sẽ không bao giờ tồn tại nữa.”
Sư huynh bất lực khổ.
“Cố Vọng Châu lại gọi nữa kìa.”
Anh ấy cau mày, vẫn ấn nút nhận cuộc gọi.
“Cố tiên sinh. Ừ, ấy đang ở đây.”
Sư huynh đưa điện thoại cho tôi.
“Anh ta chỉ muốn một câu.”
Tôi cầm lấy điện thoại, bên kia vang lên giọng đầy khẩn cầu của Cố Vọng Châu. Nhưng tôi chỉ lạnh lùng đáp lại bốn chữ—
“Đừng hỏi ngày về.”
Sau đó, tôi dứt khoát cúp máy, nắm hặt tay cầm vali, kéo thẳng vào cửa an ninh sân bay.
☁ (Toàn văn hoàn.) ☁
Bạn thấy sao?