30
Trong mơ, tôi vẫn là một nữ sinh trung học, vẫn là một bé mập ú, khuôn mặt đầy mụn.
Hai bắt nạt tôi, ép tôi quỳ xuống, tôi nức nở cầu xin, chúng càng tới. Chúng bắt tôi bò qua dưới ống quần của bọn con trai. Tôi không chịu, liền có người ấn tôi xuống.
Một nam sinh bước đến, gượng mặt ta như mang theo một chiếc mặt nạ quỷ, càng lúc càng đáng sợ.
Tôi khóc thét, gào lên “Không muốn!”
Bọn họ như những con quỷ dữ, muốn nuốt chửng tôi. Đúng lúc đó, một nam sinh xông vào, có người hét lên gọi tên ta:
“Cố Vọng Châu, lại là cậu nữa sao?”
“Tôi đã rồi, không bắt nạt ấy!”
Anh ấy đạp bay từng tên một, đánh cho tất cả phải quỳ xuống.
“Xin lỗi ấy ngay. Nhớ kỹ, dù tôi có ra nước ngoài, nếu các người còn dám vào ấy, tôi cũng sẽ quay về xử lý.”
“Ầm!”
Một tiếng sấm dữ dội kéo tôi ra khỏi giấc mơ.
Tôi mở mắt, không phân biệt nổi đâu là thực, đâu là mơ, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt, thấm cả vào gối, đầu tôi nhức như búa bổ.
Sư huynh từng , thôi miên có thể bị ảnh hưởng bởi các kích thích từ bên ngoài, khiến ký ức dần quay trở lại.
Tôi ấn vào huyệt thái dương, chờ cơn đau dịu bớt, rồi ra phòng khách rót nước uống.
Bên ngoài, mưa vẫn không ngớt, cơn mưa này là trận mưa lớn nhất trong vòng 50 năm qua ở Bắc Kinh.
Tôi mở điện thoại, gửi tin nhắn cho sư huynh:
“Em vừa mơ thấy ký ức hồi trung học.”
Cứ tưởng giờ này sư huynh đã ngủ, không ngờ trả lời ngay lập tức:
“Ký ức có rõ không?”
“Không thấy rõ mặt, sự kiện thì… có vẻ rõ ràng.”
Nhưng vì tôi không còn nhớ những chuyện đó, nên không thể xác định nó có thật bao nhiêu phần trăm.
Tôi đứng trước cửa sổ, một tia chớp xé ngang bầu trời đêm.
Ánh chớp phản chiếu hình bóng tôi trên cửa kính.
Cô đơn.
Chơi vơi.
Nhớ đến Cố Vọng Châu trong giấc mơ, lại nhớ đến cảnh tối nay, tôi nguyền rủa ta chết. Tôi cắn môi, gửi tiếp tin nhắn:
“Sư huynh, liệu em có nhớ lại mọi thứ không?”
“Đừng lo lắng quá, cứ quan sát thêm đã.”
Sự không chắc chắn trong giọng điệu của khiến tôi siết chặt điện thoại.
Có phải chỉ cần rời xa Cố Vọng Châu, tôi sẽ không nhớ lại không? Nhưng với 20 triệu dân ở Bắc Kinh, chúng tôi vẫn gặp lại nhau. Vậy nếu tôi đổi thành phố thì sao? Hoặc, tôi ra nước ngoài?
Điện thoại bỗng reo lên, là sư huynh gọi. Tôi nhấn nút nhận, nhẹ nhàng trấn an tôi:
“Thanh Nham, vài ngày nữa quay lại phòng khám một chuyến đi.”
Nghĩ đến thành phố mà tôi không muốn quay về, tôi bản năng từ chối:
“Sư huynh, cứ đợi xem đã. Nửa năm nay, em không hề có giấc mơ nào như .”
Sư huynh đáp một tiếng, tôn trọng quyết định của tôi, khi tôi hỏi:
“Nếu em cứ tiếp tục nhớ lại, thôi miên có thất bại không?”
Anh im lặng.
Tôi là bác sĩ tâm lý.
Về bản chất, thôi miên cũng thuộc lĩnh vực tâm lý học. Nó là một cách ám thị, dùng để xoá bỏ hoặc ức chế một đoạn ký ức. Nhưng trên thực tế, thôi miên vẫn chưa có bước đột lớn.
Thậm chí, sau tôi, những thí nghiệm của sư huynh đều thất bại. Có lẽ tôi thành công, là nhờ khả năng tự ám thị của bản thân.
Sư huynh thở dài, nhẹ giọng hỏi tôi:
“Thanh Nham, em có muốn ra nước ngoài một thời gian không? Anh lo rằng, không ai có thể khuyên nổi Cố Vọng Châu nữa.”
Tôi nuốt khan, trả lời:
“Em còn một bệnh nhân trầm cảm đang điều trị, nhanh nhất cũng phải một tháng nữa mới đi .”
“Được, sẽ chuẩn bị trước cho em.”
31
Hôm sau, trời tạnh mưa, đường vẫn ngập nước. Vừa đến phòng khám, tôi đã nghe thấy đồng nghiệp bàn tán:
“Tối qua có một chiếc siêu xe trị giá hàng triệu bị ngập nước đấy.”
Ban đầu, tôi không ý, lại nghe một giọng khác:
“Du Thanh Nha,, bóng lưng trong video này trông giống quá.”
Bước chân tôi khựng lại.
Một đồng nghiệp khác phóng to video, xác nhận:
“Đúng rồi! Cả cây dù cũng giống nữa!”
Tôi cây dù vẫn còn nhỏ nước, chợt thấy nó nóng bỏng tay. Tôi liếc qua màn hình điện thoại của họ.
Quả nhiên, đó là tôi, góc quay là từ phía sau, không thấy rõ mặt.
Thấy tôi do dự, đồng nghiệp hứng thú hơn:
“người đàn ông đó rất giống nam chính trong phim tổng tài!”
Tôi lập tức quay người rời đi, đi thẳng vào phòng việc, đóng cửa.
Mạng xã hội phát triển, quyền riêng tư chẳng còn gửi trọng.
Hôm qua, chúng tôi đứng trên đường lâu như , bên cạnh lại có siêu xe, thu hút sự tò mò của mọi người cũng là chuyện bình thường.
Tôi đoán, với cách việc của nhà họ Cố, chẳng bao lâu nữa video này sẽ bị xoá bỏ. Vì , tôi không quan tâm. Nhưng tôi không ngờ rằng, mọi chuyện ngày càng bùng phát.
Chỉ trong thời gian ngắn, cả phòng khám đều xác nhận nữ chính trong video là tôi. Vì video bị đăng lên không chỉ một người, mà là rất nhiều người. Thậm chí, có cả cảnh Cố Vọng Châu đội mưa đi theo sau tôi, cả khuôn mặt của tôi và ta đều rõ ràng.
Dưới phần bình luận, có người đã đoán ra thân phận Cố Vọng Châu, chủ đề “Tổng tài truy thê hỏa táng tràng” lập tức bùng nổ.
Tôi giận đến run người, đầu đau nhức. Tôi lấy số điện thoại của Cố Vọng Châu từ sư huynh, gọi ngay cho ta.
“Cố tiên sinh, video trên mạng, không định xoá sao?”
Anh ta không cảm thấy mất mặt à?
Trái lại, ta lại thản nhiên:
“Tất cả những người này… đều là nhân chứng của .”
Không thể lý với ta, tôi dập máy, chặn số.
Vừa cúp máy, trợ lý gõ cửa, thông báo:
“Dung Hán đến rồi.”
Tôi hơi sững sờ:
“Hôm nay không có lịch hẹn với ta mà?”
Từ phía sau trợ lý, một giọng nam trầm thấp vang lên:
“Du Thanh Nham, chúng ta đã thoả thuận, tôi có thể đến bất cứ lúc nào mà?”
32
Dung Hán mặc một bộ đồ thể thao, đội mũ áo khoác lên đầu, cặp kính râm che đi cảm của ta. Nhưng qua giọng , tôi có thể nghe ra trạng của ta lại tệ hơn.
Anh ta vượt qua trợ lý, đi thẳng vào phòng, kéo ghế đối diện tôi, ngồi xuống.
Khi tháo kính râm ra, tôi giật mình.
Hai mắt đầy tơ máu, trông như vài ngày không ngủ. Vốn đã sợ ánh nắng, da mặt ta lúc này tái nhợt như giấy.
Tôi ra hiệu cho trợ lý rời đi, Dung Hán lại muốn một ly cà phê đen.
Tôi lắc đầu, dặn dò trợ lý:
“Lấy một chai Yakult cho Dung tiên sinh.”
Dung Hán là bệnh nhân đầu tiên tôi tiếp nhận ở Bắc Kinh.
Anh ta bị trầm cảm nặng, ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống hàng ngày. Trước khi tôi tiếp nhận, các bác sĩ khác đều từng bị ta mắng nhiếc, nghi ngờ. Nhưng phí khám bệnh ta trả rất cao, nên dù không thích, ai cũng chịu đựng.
Mọi người chỉ bàn tán:
“Đã không tin tưởng bác sĩ, sao không đổi chỗ khác?”
Sau đó, ta chỉ định tôi bác sĩ điều trị chính.
Suốt nửa năm qua, trạng của ta đã cải thiện, vẫn lúc tốt lúc xấu, nguyên nhân chủ yếu đến từ gia đình ta.
Chưa đợi tôi mở lời, ta đã trước:
“Họ ép tôi kết hôn, Du Thanh Nham.”
Đôi mắt đỏ hoe, ta tôi chằm chằm:
“Du Thanh Nham, từng tôi cũng là con người đúng không? Nhưng trong mắt họ, tôi có khác gì một con heo giống đâu?”
33
Với tư cách một bác sĩ tâm lý, tôi kiên nhẫn lắng nghe. Đợi ta trút hết cảm tiêu cực, tôi mới nhẹ nhàng dẫn dắt lại tâm lý. Nhưng đột nhiên, ánh mắt ta dừng lại trên mặt tôi, hỏi:
“Du Thanh Nham, có quan hệ gì với Cố Vọng Châu? Tại sao ta lại ôm như ?”**
Câu hỏi này tôi khựng lại.
Một giây sau, tôi trầm mặt, giọng điệu lạnh đi:
“Dung tiên sinh, đây là chuyện cá nhân của tôi.”
“Tôi vừa kể chuyện của mình trước mà.”
Anh ta không hề thấy bất hợp lý, thậm chí còn , tâm sự thế này có khi giúp ích cho bệnh của ta.
Tôi kiềm chế cảm , một lần nữa nhấn mạnh:
“Tôi không có nghĩa vụ chia sẻ chuyện riêng tư của mình.”
Nhưng ta vẫn cố chấp truy hỏi, thậm chí còn , tối qua ta cũng có mặt tại đó.
Tôi nhíu mày:
“Cái gì?”
“Tôi đi ngay phía sau hai người. Thực ra, tôi đã nghĩ xem xác suất bị sét đánh chết trong cơn mưa này là bao nhiêu.”
“Dung Hán, chết không giải quyết vấn đề.”
Căn bệnh trầm cảm khiến ta thường xuyên có ý định tự tử.
Trong ba tháng đầu tôi điều trị, ta đã tự bản thân hơn mười lần. Ba tháng sau, ta mới dần từ bỏ suy nghĩ này. Không ngờ, hôm nay lại quay trở lại.
Tôi hạ giọng, thẳng vào mắt ta:
“Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi, Dung Hán.”
Nhưng ta nhạt, hỏi ngược lại tôi:
“Vậy còn ? Nếu tin rằng mọi thứ sẽ tốt lên, tại sao lại thôi miên chính mình?”
Câu hỏi này đâm thẳng vào tim tôi như một lưỡi dao sắc bén. Một cơn đau nhói bất ngờ ập đến, ta chưa dừng lại, tiếp tục truy hỏi:
“Du Thanh Nham, có thể giúp bệnh nhân trị liệu tâm lý, ai sẽ chữa lành tâm lý của ?”
Đầu tôi nhói lên, như thể có búa tạ nện từng nhát vào não tôi. Những ký ức bị khoá chặt, như dòng nước chảy xiết, dần tràn ra từ khe nứt. Mảnh này mảnh kia, không đủ để ghép thành bức tranh hoàn chỉnh, đủ để mang theo đau đớn.
Tôi hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Dung tiên sinh, tôi là bác sĩ tâm lý của . Nếu nghi ngờ năng lực của tôi, có thể cầu đổi bác sĩ.”
Anh ta lắc đầu, vẫn chăm tôi:
“Tôi không nghi ngờ , tôi chỉ tò mò.”
“Nhưng tôi đã rồi, chuyện riêng của tôi không liên quan gì đến .”
Tôi ấn nút gọi nội bộ, cầu trợ lý mời đồng nghiệp khác đến. người này từng là bác sĩ điều trị của Dung Hántrước tôi.
Sau đó, tôi giải thích rõ ràng:
“Dung tiên sinh, hôm nay tôi không khoẻ, tôi sẽ để đồng nghiệp thay ca.”
Anh ta đột nhiên đứng bật dậy, giọng trở nên kích :
“Du Thanh Nham, muốn vứt bỏ tôi sao? Tôi là bệnh nhân của . Tôi đang rất tệ, mà lại bỏ mặc tôi?”
Tôi bình tĩnh gật đầu:
“Đúng.”
“Du Thanh Nham, bác sĩ mà vô trách nhiệm như sao?”
Tôi hờ hững ta, từng câu từng chữ rõ ràng:
“Chúng ta chỉ có mối quan hệ bác sĩ – bệnh nhân. Bây giờ tôi cảm thấy mình không đủ khả năng, không thể chịu trách nhiệm cho , nên tôi nhờ đồng nghiệp hỗ trợ. Đây mới là có trách nhiệm với .”
Đồng nghiệp vừa bước vào, thấy bầu không khí căng thẳng liền nhanh chóng tiến lên trấn an. Nhưng hôm nay Dung Hán cực kỳ bất hợp tác, vẫn trừng mắt tôi:
“Tôi chỉ muốn Du Thanh Nham!”
Với tính khí của Dung Hán, tôi đã quá quen.
Trước đây, tôi sẽ kiên nhẫn khuyên nhủ. Nhưng bây giờ, đầu tôi đau đến sắp nổ tung. Với trách nhiệm của một bác sĩ, tôi biết mình không thể tiếp tục việc.
Vì , tôi thẳng thừng từ chối:
“Dung tiên sinh, xin lỗi.”
Dứt lời, tôi bước ra khỏi văn phòng.
Những ký ức bị chôn giấu như đợt lũ tràn vào não tôi, cơn đau dữ dội mắt tôi không thể mở ra.
Tôi hoảng loạn, rút điện thoại gọi cho sư huynh, tay tôi trượt, điện thoại rơi xuống đất.
Ngay lúc tôi còn đang bối rối, một bàn tay thon dài nhặt nó lên, tôi run rẩy nhận lấy, vừa định cảm ơn, khi ngược mắt lên, tôi lại thấy gượng mặt của Cố Vọng Châu.
Bạn thấy sao?