Ngày Cố Vọng Châu đi đón ánh trăng trắng của ấy, tôi đã mất đi đứa con của chúng tôi, ấy hoàn toàn không hay biết.
Tôi tháo chiếc nhẫn đính hôn ra, xóa bỏ mọi thứ liên quan đến tôi trong căn nhà tân hôn, báo cho ấy biết rằng đám cưới bị hủy bỏ.
Anh ấy lại cho rằng tôi đang chơi trò lùi một bước để tiến hai bước, châm chọc tôi:
“Em đã mang thai rồi, còn hủy hôn gì nữa?”
Tôi đỏ mắt, không giải thích thêm, lặng lẽ rời đi.
Về sau, ấy đi khắp nơi tìm kiếm tôi, tôi đã nhờ đến chuyên gia thôi miên giỏi nhất, hoàn toàn xóa bỏ hình bóng ấy khỏi trí nhớ.
1
Tôi đứng ở cửa phòng thay đồ, mơ hồ nghe thấy Cố Vọng Châu đang chuyện điện thoại:
“Anh biết rồi, chiều nay sẽ đến đón.”
Anh ta nghiêng đầu, kẹp điện thoại giữa vai và tai, một tay đang cài khuy áo sơ mi. Nhìn thấy tôi bước vào, chỉ ậm ừ vài tiếng với đầu dây bên kia rồi cúp máy.
Tôi cố gắng kiềm chế cảm , bước tới một cách tự nhiên, định giúp chỉnh lại cổ áo. Nhưng khẽ lùi về sau một bước, xoay người tránh né, mượn cớ soi gượng để không chạm vào tôi.
Anh ấy bắt đầu né tránh tôi từ nửa tháng trước. Khi đó, tôi vừa mới phát hiện mình mang thai không lâu.
Bàn tay tôi khựng lại giữa không trung. Ngước mắt vào gương, phản chiếu khuôn mặt tuấn tú, nho nhã và điềm tĩnh của Cố Vọng Châu. Anh chăm chỉnh trang, dường như chẳng hề nhận ra sự bất an của tôi.
Tôi thu tay về, cố nặn ra một nụ nhạt, khẽ hỏi:
“Chiều nay chúng ta hẹn bác sĩ khám thai, mấy giờ đến đón em?”
Anh đi đến tủ đồng hồ, lấy ra một chiếc Patek Philippe rồi đeo vào, khẽ liếc qua bụng tôi, vẫn còn phẳng lì.
“Em bảo bác sĩ dời lịch sang hôm khác đi, hôm nay có việc.”
“Nhưng…”
Không cho tôi cơ hội thêm, đã lướt qua tôi, bước nhanh ra cửa.
“Em mới mang thai không lâu, không cần vội khám đâu.”
Tiếp theo đó là tiếng cửa đóng lại.
Tôi đứng lặng, hít một hơi thật sâu, một lần nữa tự nhủ mình đừng nghĩ nhiều.
2
Trưa vừa qua, bụng tôi lại có chút khó chịu. Bất an dâng lên trong lòng, tôi gọi điện cho Cố Vọng Châu. Giọng trầm thấp, xen lẫn chút mất kiên nhẫn.
“Du Thanh Nham, em có thể đừng nghi thần nghi quỷ mỗi ngày không? Chỉ là mang thai thôi, em có cần phải quá lên không?”
“Nhưng… thật sự bụng em hơi khó chịu.”
Tôi cắn môi, tay đặt lên bụng, cảm giác lo lắng ngày càng mãnh liệt.
Anh càng tỏ ra bực bội.
“Từ khi có thai, em càng lúc càng mình mẩy. Em muốn cung phụng sao? Vậy ngày mai đừng đi nữa. Anh đang bận, có gì tối về .”
Sau một tràng trách móc, Cố Vọng Châu cúp máy trước khi tôi kịp đáp lại.
3
Tôi nắm chặt điện thoại, đứng lặng bên cửa sổ khu nghỉ ngơi của phòng khám, nước mắt tủi thân dâng trào, tôi chớp mắt thật mạnh, cố nén lại.
Điện thoại bỗng hiện tin tức về sự trở về nước của thiên tài dương cầm Đường Nguyệt. Cô ấy là mối đầu của Cố Vọng Châu.
Bạn thân tôi vừa nhắn bảo rằng, ấy thấy Cố Vọng Châu ở sân bay, đứng ở cửa ra của chuyến bay quốc tế, không biết đang chờ ai.
Tôi có thể đoán .
Người duy nhất khiến cảm ấy dao như , chỉ có thể là Đường Nguyệt.
Bỗng nhiên, bụng tôi quặn lên một cơn đau dữ dội. Ngay sau đó, một dòng chất lỏng ấm nóng chảy ra từ cơ thể.
Cảm giác bất an bùng lên mãnh liệt. Tôi vội vàng đi về phía nhà vệ sinh, vẫn cố gắng kiềm chế tốc độ để tránh ảnh hưởng đến thai nhi. Vừa bước vào buồng vệ sinh, tôi phát hiện quần đã bị máu thấm ướt.
Mồ hôi lạnh rịn ra từ trán, tay run rẩy mở điện thoại, ngón tay cứng đờ bấm số của Cố Vọng Châu. Điện thoại kết nối, không ai nghe máy.
Dòng máu nóng chảy xuống khiến tôi hoảng loạn đến mức gần như bật khóc.
“Nghe máy đi, Cố Vọng Châu!”
Tôi tiếp tục bấm gọi.
Lần thứ ba, điện thoại không còn kết nối nữa. Giọng máy móc lạnh lẽo vang lên:
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc .”
Nước mắt lấp đầy đôi mắt tôi, tôi cắn môi, ép bản thân phải bình tĩnh. Lau vội dòng nước mắt, tôi gửi tin nhắn thoại qua WeChat:
“Vọng Châu, em đang chảy máu. Đau lắm… con của chúng ta có giữ không?”
Tay run rẩy, tôi lại nhấn thêm dòng chữ:
“Vọng Châu, em sợ lắm.”
Tôi chờ rất lâu.
Gọi lại một lần nữa, vẫn là giọng lạnh lùng thông báo máy đã tắt.
Không còn cách nào khác, tôi đành nhờ đồng nghiệp đưa đến bệnh viện.
4
Xuống xe, vết máu đỏ thẫm loang lổ trên ghế, toàn thân tôi run lên từng cơn.
Dù đã dùng băng vệ sinh để thấm, mà vẫn chảy nhiều đến thế. Đứa bé này, chắc là không thể giữ lại rồi…
Quả nhiên, sau khi vào phòng khám, bác sĩ kết quả kiểm tra, thở dài và thông báo phải thủ thuật hút thai ngay lập tức.
Đồng nghiệp đi cùng tôi sợ đến mức lắp bắp:
“Phải… phải sao?”
Cô ấy nắm chặt tay tôi, run rẩy hơn cả tôi. Khuôn mặt tôi tái nhợt, nước mắt không ngủng lăn dài, giọng khàn đặc cầu xin bác sĩ:
“Thật sự không giữ sao? Tiêm thuốc dưỡng thai cũng không ư?”
Bác sĩ lắc đầu.
“Không , mất máu quá nhiều. Nếu không phẫu thuật kịp thời, chính cũng sẽ gặp nguy hiểm vì băng huyết.”
Đồng nghiệp vừa an ủi tôi vừa giúp tôi xem xét giấy tờ thủ tục, tôi không nghe lọt một chữ nào, chỉ lặng lẽ ký tên vào ô trống, nước mắt nhỏ xuống nhòe nét mực. Cho đến khi tôi đẩy vào phòng phẫu thuật, tai vẫn còn nghe thấy giọng đồng nghiệp thì thầm bên tai:
“Du Nham, tớ sẽ tiếp tục gọi cho ấy.”
5
Sau khi ra khỏi phòng phẫu thuật, tôi không thấy Cố Vọng Châu đâu.
Tôi nằm yên trên giường bệnh, ánh mắt trống rỗng. Đồng nghiệp có chút áy náy, nhẹ giọng :
“Du Nham, điện thoại của Cố Vọng Châu vẫn không gọi . Hay là… cậu thử liên lạc bằng cách khác đi?”
Thuốc mê vẫn chưa tan hết, một hàng nước mắt lặng lẽ lăn dài nơi khóe mắt.
Tôi cong môi, nhẹ giọng :
“Không cần đâu.”
Đứa bé đã không còn, dù ấy có đến bây giờ, cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Huống hồ, lúc này chắc gì ấy đã rảnh mà đến?
Đồng nghiệp tôi, vẻ mặt khó xử, không biết nên gì. Cuối cùng, ấy chỉ có thể khuyên theo lẽ thường:
“Cậu còn trẻ, sau này vẫn có thể có con mà.”
Tôi ngẩn ngơ lên trần nhà trắng xóa, thì thầm:
“Sẽ không có nữa đâu.”
Sau này, sẽ không bao giờ có nữa.
Bởi ngay trước khi bị mê, tôi đã lại toàn bộ quá khứ giữa tôi và Cố Vọng Châu, tôi cũng đã nghĩ thông suốt rồi.
Nếu khi tôi tỉnh lại mà vẫn không thấy Cố Vọng Châu, thì cả đời này, tôi cũng sẽ không cần ấy nữa.
6
Tôi liên hệ với trung tâm chăm sóc sau sinh để dưỡng bệnh, cũng dặn dò đồng nghiệp ở phòng khám không nhắc chuyện của tôi với bất kỳ ai.
Ba ngày sau, Cố Vọng Châu mới gọi cho tôi, hỏi về chiếc cà vạt màu xanh xám của mình, không tìm thấy nó.
Lúc ấy, tôi đang một bức ảnh trên trang cá nhân của bè, một bức ảnh chụp tập thể.
Cố Vọng Châu mặc áo sơ mi sẫm màu, khoác áo măng tô đen, đứng ngay vị trí trung tâm. Bên cạnh là Đường Nguyệt, rực rỡ và kiêu hãnh.
Trong bức ảnh, ngón tay ấy khẽ níu lấy vạt áo Cố Vọng Châu. Nếu không phóng to, gần như chẳng ai nhận ra hành thân mật ấy.
Đây là bức ảnh chụp buổi tiệc chào đón Đường Nguyệt về nước hai hôm trước. Những người trong ảnh, không ai xa lạ, đều là cũ của họ.
Tôi gần như có thể tưởng tượng cảnh mọi người giỡn, đẩy hai người họ vào giữa.
Tiếng Cố Vọng Châu sốt ruột vang lên từ điện thoại:
“Anh hỏi em, sao không trả lời?”
Tôi bình thản nhấn like bức ảnh, sau đó thoát khỏi WeChat rồi mới trả lời :
“Vứt rồi.”
“Vứt rồi? Ai cho em vứt?”
Qua màn hình, tôi cũng có thể cảm nhận cơn giận dữ của .
Ba năm bên nhau, không có chuyện gì có thể khiến kích . Kể cả lúc đính hôn, kể cả khi biết tôi mang thai, cũng chỉ khẽ cong khóe môi. Nhưng chỉ cần liên quan đến Đường Nguyệt, liền mất kiểm soát.
Bất cứ chuyện gì.
Kể cả ngày ấy về nước, khi tôi gọi cho , giọng điệu đã khác hẳn.
Chiếc cà vạt màu xanh xám ấy, chính là quà tặng cuối cùng mà Đường Nguyệt dành cho Cố Vọng Châu trước khi họ chia tay.
Hôm đính hôn, say khướt, ngồi bệt dưới sàn phòng thay đồ, cầm chặt chiếc cà vạt, lặng người rất lâu. Dưới ánh đèn vàng dịu, dựa lưng vào tường, đơn đến mức như bị cả thế giới ruồng bỏ.
Tôi ngốc nghếch tiến lên ôm lấy , mới nhận ra, trong lòng vẫn còn vương vấn.
Anh vẫn giữ bóng hình Đường Nguyệt.
Nhưng tôi lại tự an ủi mình: Ai mà chẳng có quá khứ? Chỉ cần cho thêm thời gian, rồi sẽ quên.
Vậy nên, khi đưa tôi chiếc cà vạt và bảo tôi vứt đi, tôi đã tin vào tương lai của chúng tôi.
Không ngờ, đến giờ vẫn chưa buông bỏ.
Ký ức cũ như lưỡi dao sắc lạnh, đâm sâu vào trái tim tôi vốn đã người lạnh.
Khi tôi buông một tiếng “Anh”, Cố Vọng Châu bỗng dưng im lặng. Tôi ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời mùa đông dịu dàng chiếu rọi, khẽ nhếch môi, nhắc nhở thật rõ ràng:
“Hôm đính hôn, chính bảo em vứt nó đi, Cố Vọng Châu.”
7
Giọng trầm xuống:
“Biết rồi. Em đang ở đâu?”
“Bên ngoài.”
“Vừa nghỉ mà đã chạy đi lung tung rồi? Cẩn thận một chút, phải đi công tác nước ngoài một thời gian.”
Không đợi tôi đáp lại, tiếp tục dặn dò:
“Việc chuẩn bị hôn lễ, nếu em thấy mệt thì cứ giao hết cho công ty tổ chức sự kiện.”
Giọng điệu không chút cảm , như thể đang chỉ đạo trợ lý xử lý công việc. Cảm giác lạnh lẽo lan đến tận đáy tim tôi, tôi vẫn hỏi, hôm đó tại sao không nghe điện thoại.
“Điện thoại bị rơi hỏng. Có chuyện gì sao?”
Tôi bật , nước mắt lại không kìm mà trào ra.
Lời là thật hay giả, tôi cũng chẳng muốn truy cứu nữa.
Vậy mà vẫn trách cứ tôi:
“Đừng có suốt ngày lo lắng thái quá, cứ như thể thai không ổn định . Nếu lo quá thì tự đến bệnh viện kiểm tra trước đi. Em xem, hai đêm không về, em vẫn bình an đó thôi?”
Tôi đặt tay lên bụng phẳng lì, hít một hơi thật sâu, một lần nữa tự đâm dao vào trái tim mình.
“Cố Vọng Châu, hôm đó đi đón Đường Nguyệt, đúng không?”
“Em lại muốn gì nữa?”
Giọng dần mất kiên nhẫn, thậm chí có dấu hiệu kích .
Tôi không còn muốn xoa dịu như trước, chỉ muốn nghe một câu trả lời rõ ràng.
“Phải hay không?”
“Phải.”
Lưỡi dao vô hình hoàn toàn cắm sâu vào tim tôi, tôi dường như có thể nghe thấy tiếng vỡ vụn.
Lần này, tôi chủ ngắt cuộc gọi, gọi lại một lần, tôi không bắt máy.
Và sau đó, không còn gì nữa.
8
Tôi hoàn thành nửa tháng dưỡng sức sau sẩy thai, Cố Vọng Châu vẫn chưa trở về từ chuyến công tác. Trái lại, tôi lại thấy tin tức về buổi hòa nhạc thành công rực rỡ của Đường Nguyệt.
Chỗ ngồi trung tâm ở hàng ghế đầu tiên—rõ ràng là Cố Vọng Châu.
Dưới cặp kính gọng mảnh, ánh mắt dịu dàng đến lạ, ngay cả khóe môi cũng mang theo một nụ nhẹ.
Tôi lặng lẽ tháo chiếc nhẫn đính hôn trên tay, gọi thẳng cho công ty tổ chức hôn lễ, hủy toàn bộ kế hoạch cưới xin. Sau đó, tôi thu dọn hết mọi thứ liên quan đến hôn nhân trong căn nhà này.
Cuối cùng, tôi gọi cho sư huynh, với ấy, tôi muốn trở thành người đầu tiên thử nghiệm phương pháp thôi miên xóa ký ức.
Bạn thấy sao?