17.
Khi tôi đến thư viện thì Giang Dự Sơ đã ngồi đó từ lâu rồi.
Lúc này đã vào cuối thu, mặc một chiếc áo hoodie màu xám nhạt, tóc vừa mới cắt gọn gàng, trông sạch sẽ sáng sủa, thoạt chẳng khác gì một sinh viên đại học.
Tôi bĩu môi, có người đẹp trai thế này ngồi ở bên cạnh thì tôi còn tâm trí đâu mà học hành nữa chứ?
Giang Dự Sơ không hề hay biết đến mấy suy nghĩ đó trong lòng tôi, kéo ghế bên cạnh mình ra rồi ra hiệu cho tôi ngồi xuống.
Môn học của giảng dạy, tôi rất chăm lắng nghe, mấy môn khác thì tôi chỉ mong điểm qua môn cho xong.
Cho nên bây giờ đang dạy kèm cho tôi học cấp tốc, quyết tâm giúp tôi có thể chắc chắn tốt nghiệp đại học.
Ngọt ngào cũng đầy áp lực, học một lát tôi đã mệt nhoài rồi, nhân lúc ra ngoài nghe điện thoại thì tôi lén lút lướt điện thoại xem video, lúc tôi ấn vào nhóm ký túc xá thì phát hiện mấy của tôi vẫn đang buôn chuyện.
Những “chị đại lưu manh” này đang thảo luận: “Có phải người trắng trẻo thì chỗ đó sẽ hồng hồng không?”
Sau đó họ tag tôi vào: “Mau trả lời đi, thầy Giang nhà cậu có phải cũng hồng hồng không hả?”
Tôi gõ chữ thật mạnh: “Tại sao các cậu cứ bị ám ảnh với màu hồng hả?”
Lưu manh số một Bạch Tuyết: “Bởi vì đồ lót của thầy ấy là màu hồng, suy ra cái kia cũng hồng!”
Lưu manh số hai Dư Nhiên: “Vì da của thầy ấy rất trắng, mình thấy người da trắng thì chỗ đó đều khá hồng.”
Lưu manh số ba Trương Huệ không tham gia bàn luận vẫn nhắc nhở: “Bất kể màu gì cũng phải dùng áo mưa đấy, bảo vệ bản thân nhé.”
Tôi xấu hổ: “Được ạ, mẹ Huệ.”
Giang Dự Sơ quay trở lại, thấy mặt tôi đỏ bừng thì hỏi: “Em đang chuyện gì mà đỏ mặt bừng thế kia?”
Tôi gãi mặt, ngại ngùng : “Chuyện riêng tư thôi.”
Anh hỏi: “Tôi có thể biết không?”
Tôi cúi đầu xuống, không muốn để thấy vẻ mặt của mình: “Không tiện lắm đâu…”
Giang Dự Sơ im lặng trong chốc lát rồi đột nhiên hỏi: “Nhân vật chính là tôi có đúng không?”
Anh thông minh đến mức tôi chỉ muốn chui xuống gầm bàn rồi trốn luôn.
Giang Dự Sơ khom lưng xuống, mỉm dịu dàng: “Em muốn biết gì thì tôi đều có thể cho em nghe, kể cả màu của quần lót.”
18.
Kết thúc năm tư, ngày tôi tốt nghiệp thì ba mẹ tôi đến, trên tay họ còn cầm hoa tươi.
Ba mẹ của Giang Dự Sơ cũng đến, họ xách theo quà tặng.
Tất cả đều đến để chúc mừng tôi tốt nghiệp.
Ba cùng phòng của tôi sốc nặng, kéo tôi sang một bên rồi hỏi: “Trời đất ơi, hai người tính tốt nghiệp xong là cưới luôn à?”
Tôi lại nhấn mạnh lần nữa: “Hai đứa mình còn chưa nhau mà!”
Dư Nhiên: “Tại sao chứ?”
Tôi lén liếc Giang Dự Sơ vừa đi tới, hôm nay mặc một bộ vest đen may đo thủ công, áo sơ mi, cúc áo, cà vạt đều chỉn chu, đẹp trai tới mức chói mắt.
“Tại ấy chờ mình tốt nghiệp rồi mới tính.”
Bạch Tuyết: “Đúng là một thầy giáo tốt mà.”
Thấy chúng tôi đang với nhau, Giang Dự Sơ đi tới rồi đưa quà cho các cùng phòng của tôi.
Quà của họ toàn là thiết bị điện tử, còn của tôi lại là một lọ kẹo mút.
Bạch Tuyết không nhịn mà cà khịa: “Thầy Giang, có phải thầy hơi qua loa với cậu ấy rồi không?”
Anh theo tôi đang chạy về phía ba mẹ rồi chia kẹo cho họ, sau đó mỉm : “Ừm… thực ra không qua loa không dễ đâu.”
Tốt nghiệp thì vui đấy phải chia tay với bè khiến tôi không khỏi buồn lòng, thế là tôi vô lại uống say.
Khi Giang Dự Sơ đến đón tôi thì tôi đã khóc mấy trận, tôi lên xe rồi mà vẫn cứ vừa khóc vừa .
Anh dỗ dành tôi thật lâu, sau đó lái xe thẳng đến Thái Sơn rồi kéo tôi leo núi.
Chúng tôi đã cùng nhau ngắm bình minh đẹp nhất, bao nhiêu buồn bực trong lòng cũng tan biến hết.
Giang Dự Sơ nắm lấy tay tôi, sau đó bất ngờ tỏ rồi lấy chiếc vòng tay từ trong túi ra.
Trong đầu tôi hiện lên gương mặt của Như Bình, sau đó tôi giơ tay cảm thán: “Ôi, cái vòng tay này chắc phải hai mươi ngàn đấy nhỉ!”
Giang Dự Sơ đeo vòng tay cho tôi, khẽ , sau đó siết c.h.ặ.t t.a.y tôi rồi : “Sau này sẽ thêm một số không nữa.”
“Giang Dự Sơ, ngoài thầy giáo ra thì còn nghề tay trái nào khác không đấy?”
“Có chứ.”
“Là công việc đàng hoàng không?”
“Đương nhiên rồi.”
19.
Sau khi tốt nghiệp, tôi vào ở một doanh nghiệp nhà nước, cả văn phòng chỉ có mình tôi là thế hệ 2k.
Ngày đầu tiên đi mà tôi đã cảm thấy chán nản, thế là tôi nhắn tin cho Giang Dự Sơ.
“Học kỳ mới bắt đầu rồi, có nữ sinh nào xinh không hả?”
“Có.”
“Xinh cỡ nào?”
“Không kỹ.”
“Xì.”
“Thế có trai đẹp không?”
Bên kia không trả lời, hình như tôi đã chạm phải vảy ngược của ai đó rồi.
Hồi lâu sau tôi mới nhận tin nhắn: “Tự em đến mà xem đi.”
Không chịu nổi sự dụ dỗ đó nên nhân lúc công ty có hoạt , tôi đã lén quay về trường, lén lút ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong lớp học.
Vì tôi đội mũ và đeo khẩu trang nên hình như Giang Dự Sơ không nhận ra tôi.
Thật ra cũng đúng mà, mùa hè nắng gắt thế này thì có đứa ngốc nào ăn mặc kiểu đó đâu chứ, nếu có thì chắc chắn đứa đó có bệnh.
Cuối cùng tôi cũng không chịu nổi nữa, dần dà tôi đã tháo mũ và khẩu trang ra.
Ánh mắt của Giang Dự Sơ lướt qua tôi một lần, rồi từ đó đến hết tiết cũng không thèm liếc lại thêm lần nào nữa.
Tan học, có sinh viên đến tìm thảo luận đề tài, hai người trò chuyện rất lâu.
Mười phút sau, đồng hồ rồi dịu dàng : “Được rồi các em, vợ của thầy tới đón thầy rồi.”
Cả đám sinh viên vô cùng kinh ngạc: “Thầy kết hôn rồi ạ?!”
Họ cúi đầu xuống tay của Giang Dự Sơ, ngón áp út không hề đeo nhẫn mà.
Giang Dự Sơ thu dọn giáo án rồi ngẩng đầu nhẹ: “Nhẫn ở chỗ vợ của thầy đấy.”
Vừa vừa vẫy tay với tôi.
Lúc này tôi mới lề mề đứng dậy rồi đi đến bên .
Anh nắm lấy tay tôi, trong ánh mắt kinh ngạc của mấy sinh viên đó, cùng tôi rời khỏi lớp học.
Về đến nhà, tôi bị đẩy ngã xuống ghế sofa rồi hôn tới tấp.
Nụ hôn của có phần dữ dội, tôi cố sức đẩy mặt ra rồi hỏi: “Anh còn ăn giấm (*) à?”
(*)Cách vui là ghen tuông
Giang Dự Sơ cúi đầu, khẽ cắn nhẹ: “Không ăn nữa, ăn em thôi.”
Không khí ngày càng trở nên nóng bỏng, không biết ai là người khơi mào trước mà từng lớp quần áo mỏng dần bị cởi bỏ.
“Ôi nóng quá.” Tôi khẽ than vãn.
Anh đứng dậy bật điều hòa rồi lại nhào tới.
Trong cơn mơ màng, tôi ngửi thấy hương thơm ngọt ngào thoang thoảng, mùa hè này thật sự quá nóng rồi mà…
Bạn thấy sao?