Xem Mắt Giả, Thành [...] – Chương 6

Chương 6

14.

Rời khỏi khu vui chơi, chúng tôi đến quán lẩu.

Lẩu Tứ Xuyên, toàn là nước lẩu cay.

Tôi cầm thực đơn rồi hỏi : “Thầy ăn cay không thế?”

Giang Dự Sơ cởi áo vest, chỉ mặc sơ mi trắng, trông sáng sủa đẹp trai, đến mức tôi mà không rời mắt .

“Được.”

Nghe khẳng định chắc nịch như nên tôi đã gọi nước lẩu siêu cay.

Nhưng khi ăn miếng đầu tiên vào thì tôi thấy Giang Dự Sơ khựng lại, nhai chậm như con lười rồi nuốt xuống, sau đó bưng ly sữa đậu nành uống một hơi hết sạch.

Tôi lo lắng : “Hay là em gọi mấy món không cay nhé?”

Giang Dự Sơ lấy khăn giấy lau miệng, lại còn giơ tay giúp tôi lau vết dầu bên khóe môi rồi : “Không sao, tôi ăn cay mà.”

Nhưng rất nhanh thực tế đã vả mặt, sau mười phút ăn lẩu thì đặt đũa xuống.

Tôi vô cùng áy náy, lại an ủi tôi: “Không sao, em ăn đi, tôi em ăn là .”

Thế là Giang Dự Sơ ngồi tôi ăn suốt một tiếng đồng hồ.

Trên đường về, đau dạ dày nên tôi mua thuốc dạ dày cho , rồi tôi còn bảo sẽ đưa về tận nhà.

Về đến nhà , Giang Dự Sơ nấu nước cho tôi rồi : “Em cứ ngồi đi, trên người có mùi lẩu, tôi đi tắm đã.”

Tôi định cản lại không kịp.

Bây giờ đi tắm thì có hợp lý không nhỉ?

Nhưng quả thật rất thích sạch sẽ, lúc ăn lẩu còn nhắc tôi lau dầu dính bên khóe miệng nữa.

Tôi ngồi không yên, đi tới đi lui trong phòng khách, vừa ái ngại lại vừa lo bị ngất trong đó.

“Giang Dự Sơ, thầy không bị ngất đấy chứ?”

Không có hồi âm.

Tôi lại gọi tiếp, bất chợt tiếng nước ngừng lại rồi cửa phòng tắm mở ra.

Giang Dự Sơ quấn khăn tắm, trên người không mặc gì cả!

Tôi hét lên một tiếng rồi che mắt quay người đi, trong đầu có mấy chữ xẹt qua: “Đồ lót màu hồng.”

15.

Tôi chạy ra phòng khách rồi vớ ly nước trên bàn uống lấy uống để.

Giang Dự Sơ thay đồ ngủ rồi đi ra, tóc của còn ướt, nước nhỏ tí tách.

“Xin lỗi nhé.”

Vì nhà tắm không thông với phòng khách, bình thường đứng ở đó sẽ không thấy .

Anh không ngờ tôi lại đứng ngay cửa nên mới… thấy cái không nên thấy.

Tôi phẩy tay trước mặt, giả vờ như không có gì: “Không sao đâu, cũng có phải chưa từng thấy đâu.”

Câu này nghe hơi ám muội.

Và cũng hơi khó giải thích.

Giang Dự Sơ khẽ , rót nước cho tôi: “Em thấy của tôi hay là thấy của người khác?”

Tôi biết ngay sẽ hỏi mà, nên tôi vội vàng đáp: “Trên TV, TikTok có nhiều lắm mà, thân hình của họ không đẹp bằng thầy đâu.”

Cũng không có ai mặc màu hồng như kẹo bông cả.

Tôi không kìm mà hồi tưởng lại một lượt.

Giang Dự Sơ nhấp một ngụm nước rồi quay sang tôi: “Vậy sao em không dám tôi hả?”

Tôi ngẩng lên liếc một cái rồi cúi đầu: “Em cũng biết ngại mà.”

Giang Dự Sơ “à” một tiếng rồi bình thản hỏi: “Không dám mặt của tôi dám n.g.ự.c của tôi à?”

Tôi phun luôn ngụm trà trong miệng ra ngoài, tôi phải đi khỏi đây thôi.

Giang Dự Sơ kéo tôi lại, lau miệng giúp tôi rồi thu lại vẻ trêu chọc, nghiêm túc : “Thôi không chọc em nữa, để tôi đưa em về.”

Để xả stress nên tôi đổi biệt danh của Giang Dự Sơ trong điện thoại.

Sau đó, tôi đăng ngay tin cực sốc lên nhóm: “Sốc! Đồ lót của Giang Dự Sơ màu hồng đó!”

“Hai người lên giường rồi à?” Bạch Tuyết sốt sắng hỏi tôi suýt đánh rớt điện thoại.

Bạch Tuyết: “Trời ơi trời ơi, Ôn Như Dưa, cậu quá đỉnh! Cuối cùng cậu cũng bắt Giang Dự Sơ rồi!”

Dư Nhiên: “Cái gì hả? Kể chi tiết đi, là ai chủ thế?”

Tôi gửi một sticker ngại ngùng, không ngờ trưởng phòng ký túc xá hay ngủ sớm là Trương Huệ cũng lò dò lên tiếng: “Như Kỳ, hai người có dùng áo mưa không đấy?”

Ba người: “…”

Bạch Tuyết: “Mình còn tò mò một chuyện nữa.”

Tôi: “Chuyện gì?”

Bạch Tuyết: “Em trai của thầy ấy có màu hồng không?”

Vài giây sau: “Ôn Như Kỳ đã rời khỏi nhóm chat.”

16.

Sau hôm đó, chị của tôi không còn nhờ tôi đi xem mắt thay chị ấy nữa.

Nghe ba tôi tiết lộ, mẹ tôi bắt gặp chị tôi đang hẹn hò với một cậu “nam sinh”.

Vì sao chị tôi không dám thừa nhận mình đang ? Bởi vì thật ra cái cậu “nam sinh” đó là một chị xinh đẹp.

Chuyện này khiến mẹ tôi tức giận suốt một thời gian dài, bầu không khí trong nhà nặng nề đến mức ngay cả một người hoạt bát như tôi cũng không chịu nổi, cuối tuần tôi cũng chẳng muốn về nhà.

Giang Dự Sơ nghe tôi kể xong thì an ủi tôi: “Cho dì chút thời gian đi, rồi dì cũng sẽ suy nghĩ thông suốt thôi mà.”

“Tại sao không thể để chị của em tự suy nghĩ thông suốt đi?”

Tôi đã từng thấy những chuyện về đồng tính trong phim ảnh, trong tiểu thuyết, không ngờ nó lại xảy ra ngay bên cạnh mình.

Hơn nữa lại là chị ruột của tôi.

Giang Dự Sơ trầm ngâm vài giây rồi : “Bởi vì xu hướng cảm là bẩm sinh mà, thay vì thay đổi thì chi bằng chấp nhận, có thể là từ cũng có thể là danh từ, tuyệt đối không phải là từ chỉ giới tính.”

Khoảnh khắc đó, tôi chợt hiểu tại sao mình lại càng ngày càng thích Giang Dự Sơ.

Mất đi khoản trợ cấp từ chị , mức sống của tôi tụt dốc không phanh, cuộc sống tự do cũng dần biến mất.

Vì còn một năm nữa mới tốt nghiệp nên Giang Dự Sơ lo tôi không tốt nghiệp nổi, bắt đầu lôi tôi đi học hành nghiêm túc, ngày ngày kéo tôi đến thư viện.

“Chiều không có tiết mà cậu đi đâu thế?”

Bạch Tuyết thấy tôi không nằm ngủ mà lại ôm sách chuẩn bị ra ngoài nên mới hỏi một câu.

Tôi tuyệt vọng trả lời: “Thư viện.”

Hai người còn lại đồng loạt ngồi bật dậy, Dư Nhiên kinh ngạc ba lần liên tiếp: “Cậu đổi tính rồi à? Bắt đầu học hành chăm chỉ rồi à? Hay là cậu bị điên rồi?”

Tôi bị mấy người họ chọc , tôi cầm ô đi ra ngoài: “Cút đi, bài tập tuần này của mình không đạt tiêu chuẩn, Giang Dự Sơ bắt mình đến thư viện để ấy giám sát mình sửa bài.”

Trước khi đóng cửa lại, Bạch Tuyết còn hô to: “Đi hẹn hò với thầy giáo hồng phấn nhà cậu à!”

Tôi suýt nữa là trượt chân, tôi quay đầu gầm lên: “Hẹn hò cái đầu cậu ấy!”

Tôi đóng cửa ký túc xá kêu rầm một cái, vừa quay người đi vừa không nhịn .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...