Tiếng chuông vang lên từ trong phòng vọng ra, dần tiến lại gần, mặc đồ ở nhà màu xám nhạt bước ra, thấy tôi thì mắt sáng lên.
Anh bước nhanh tới hỏi: “Em đến lúc nào thế?”
Tôi gãi đầu: “Cũng một lúc rồi ạ.”
Giang Dự Sơ khẽ “ừm” một tiếng, cúi xuống nhặt túi đồ bên cạnh chân tôi rồi dẫn tôi quay lưng đi vào, cặp đôi kia nghiêng người tôi rồi cùng nhau bật .
“Cuối cùng cũng gặp rồi.”
9.
Tôi còn đang ngơ ngác thì bị kéo vào nhà.
Bên trong còn có mấy người nữa, hình như họ đang tụ họp.
Đến khi thấy tấm thiệp cắm trong bó hoa, tôi mới biết hôm nay là sinh nhật của Giang Dự Sơ.
Anh mang cho tôi một ly nước chanh, sau khi quay lại thì giải thích với tôi: “Hôm nay là sinh nhật của tôi, em ở lại ăn cơm nhé.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
“Trùng hợp quá, đúng lúc em muốn ăn bánh kem.”
Tôi không cẩn thận lỡ lời thật lòng, toàn bộ mọi người trong phòng im bặt, rồi mọi người bật nghiêng ngả.
Mặt tôi đỏ ửng, tôi quay sang khẽ với Giang Dự Sơ: “Chúc thầy sinh nhật vui vẻ.”
Anh giới thiệu tôi với mọi người xong thì đi vào bếp.
Tôi ngồi trong phòng khách, ngay lập tức bị bè của bao vây, hỏi tôi dồn dập: “Năm nay em bao nhiêu tuổi?”
“Em còn đi học hay đã đi rồi?”
“Em với Giang Dự Sơ, là Giang Giang có quan hệ gì?”
Hai câu đầu còn dễ trả lời, câu thứ ba thì hơi khó.
Tôi không thể mình là em của đối tượng xem mắt của chứ?
Thôi thì có sao đi.
“Thầy ấy là giảng viên môn chuyên ngành của em.”
Cô gặp ở cửa lúc nãy tỏ vẻ ngạc nhiên: “Em vẫn chưa tốt nghiệp à?”
“Còn một năm nữa ạ.”
Một chàng ngồi bên cạnh : “Chậc chậc, một tay hái hoa, không hổ là tên Giang Dự Sơ đó mà!”
Tôi cắn một miếng táo, cảm thấy hình như họ đã hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi và Giang Dự Sơ rồi, nên tôi định mở miệng giải thích.
Đúng lúc này Giang Dự Sơ vén rèm bước ra, dịu dàng với mọi người: “Đừng bắt nạt em ấy quá, tò mò gì thì hỏi tôi đi.”
Anh kia lập tức hỏi: “Hai người là quan hệ gì thế?”
Giang Dự Sơ tôi trước, tôi thành thật đáp: “Thầy trò…”
Anh mỉm rồi gật đầu đồng ý.
Cả nhóm liếc mắt nhau, sau đó cũng không trêu tôi nữa.
Trước bữa ăn, mọi người cùng hát bài chúc mừng sinh nhật, ban đầu tôi chỉ định hát nhẩm theo trong đầu thôi, không cưỡng lại bầu không khí này nên cũng cất tiếng hát.
Hát một lúc thì chỉ còn mỗi giọng tôi vang lên.
Mọi người quay đầu tôi, tôi vô cùng xấu hổ: “Xin lỗi, em hát dở lắm… hát mừng sinh nhật mà còn sai nhạc…”
Mọi người đều cố nhịn , sau đó quay đầu chỉ vào Giang Dự Sơ đang đến gập cả người: “Trùng hợp ghê, cậu ấy cũng thế.”
Tôi không ngờ, sở trường hát bài hát sinh nhật lệch tông hiếm hoi này lại khiến tôi và Giang Dự Sơ giống nhau đến .
Có phải là một loại duyên phận không?
10.
Mặc dù bài hát sinh nhật kết thúc trong cảnh tôi hát lệch tông, bầu không khí trên bàn tiệc vẫn rất vui vẻ.
Tôi chia phần bánh sinh nhật to nhất, có lớp kem và hoa quả dày cộp.
Miếng socola khắc tên Giang Dự Sơ cũng bị tôi một ngụm ăn hết.
Sự ngọt ngào lan từ miệng xuống tận đáy lòng.
Kết thúc buổi tiệc, Giang Dự Sơ đưa tôi và một khác về nhà.
Cô ấy trực tiếp mở cửa rồi ngồi vào ghế phụ, tôi cũng ngoan ngoãn ngồi ra ghế sau ngồi.
Hôm nay trong buổi tụ họp có bốn , hai người trong đó là vợ của hai người đàn ông có mặt, chỉ còn lại này, trước đó lúc ở cửa tôi đã chạm mặt với ta, vừa rồi sau bữa tiệc thì mọi người rủ nhau chơi bài, ta liên tục nhằm vào tôi.
Cô ta còn tôi với Giang Dự Sơ chênh lệch quá nhiều.
Chúng tôi chỉ hơn kém nhau có sáu tuổi thôi mà?
Cô ấy cứ cố tìm chuyện để với Giang Dự Sơ, còn Giang Dự Sơ thì trả lời rất nhạt nhẽo, thỉnh thoảng lại vào gương chiếu hậu, cố kéo tôi vào câu chuyện của họ.
Cô đó hỏi : “Dự Sơ, cậu có cảm thấy người cùng tuổi dễ chuyện hơn không, còn khi ở với người nhỏ tuổi thì sẽ cảm thấy đối phương rất trẻ con, cậu xem đúng không?”
Giang Dự Sơ nhíu mày, phủ nhận: “Không cảm thấy.”
Sau đó lập tức quay sang hỏi tôi: “Như Kỳ, em có cảm thấy thế không?”
“Tôi cảm thấy hai người thật phiền!”
Trong lòng tôi gào thét xong, tôi bặm môi rồi cố nhịn xuống, nghiêm túc : “Em thấy thầy nên tập trung lái xe đi thì hơn.”
Giang Dự Sơ bật rồi : “Được.”
Giọng của dịu dàng như nước, mang theo sự nuông chiều.
Sau đó nàng lắm lời kia cũng im bặt, ta không thêm câu nào nữa.
Khi Giang Dự Sơ đưa tôi về nhà, bảo tôi ngồi lên ghế phụ.
Tôi không đồng ý nên bèn dừng xe lại rồi : “Vậy tôi cũng ra phía sau ngồi.”
“Thế ai lái xe?”
“Thuê tài xế chứ sao?”
“Thầy cũng thần kinh quá rồi đấy, Giang Dự Sơ.”
Tôi và giằng co hơn một phút, cuối cùng tôi vẫn phải thỏa hiệp, chủ yếu là vì tôi xót tiền tài xế.
Sau đó đột nhiên nhắc đến chuyện trên tường tỏ .
Tôi nghĩ chọn ngày không bằng gặp ngày, thế mà tôi trực tiếp tỏ : “Đúng là em có hơi thích thầy, mà để kết hôn thì… thôi bỏ đi, ha ha ha…”
Hồi tưởng lại khoảnh khắc cái c.h.ế.t xã hội của mình, tôi thực sự muốn c.h.ế.t luôn cho xong.
Nhưng tôi lại nghe Giang Dự Sơ : “Kết hôn thì… phải đợi em tốt nghiệp đã.”
Bạn thấy sao?