Xem Mắt Giả, Thành [...] – Chương 1

Chương 1

Tôi say rượu rồi phát điên trên vòng tròn bè.

“Nếu trượt môn cuối kỳ, tôi sẽ ‘giặt đồ lót’ cho giáo sư Giang.”

Giáo sư Giang vào bình luận: “Đồ lót của tôi chỉ có vợ tôi mới chạm vào.”

Tôi phát rồ trả lời :”Thầy chưa kết hôn mà, để em bán rẻ bản thân cho thầy nhé.”

Giáo sư Giang trả lời lại một chữ: “Được.”

Sau đó có người chụp màn hình đăng lên tường tỏ .

Tiêu đề là: “Thợ đào vàng cũng không đào thần kim thuần khiết bằng việc tôi giặt đồ lót cho giáo sư đâu.”

Hai nghìn người bấm thích, “Giang Dự Sơ” đã thích.

Ha ha.

Tôi không muốn sống nữa rồi.

1.

Tám giờ sáng, Bạch Tuyết cứ thúc giục tôi: “Đi thôi, cậu không đi học à?”

“Phu nhân giáo sư à.”

Chân tôi trượt một cái, ngã lăn từ thang xuống, m.ô.n.g đập mạnh xuống đất.

“Cậu gọi mình là gì cơ?”

Bạch Tuyết gian: “Phu nhân chứ gì nữa.”

“Không phải cậu tuyên bố trên vòng bè sẽ giặt đồ lót cho giáo sư Giang Dự Sơ sao?”

“Đó… đó là do mình uống say linh tinh thôi!”

“Hơn nữa mình đã xóa rồi mà.”

Thực ra là tôi chỉ chuyển sang chế độ riêng tư thôi.

Bạch Tuyết nhún vai, ấy giơ điện thoại lên nhắc tôi: “Mình có bằng chứng đấy nhé, đăng đầy trên tường tỏ kìa…”

Tôi lập tức bịt miệng ấy lại, nhỏ giọng cầu xin: “Cậu ơn đừng nữa, con như mình cần thể diện lắm.”

Bạch Tuyết đồng hồ rồi kéo tay tôi: “Đi mau đi, không thể đi trễ tiết học của giáo sư Giang đâu.”

Tôi quay lại ngồi xuống ghế: “Mình không muốn đi.”

“Bạch Tuyết, cậu giúp mình điểm danh nhé.”

Bạch Tuyết trừng mắt tôi: “Không đời nào, mau mang giày vào đi!”

Tôi nhào tới rồi quỳ xuống cầu xin ấy: “Công chúa Bạch Tuyết ơi, tiểu nhân xin cậu mà, giúp mình với!”

Bạch Tuyết tức đến bật , ấy nhéo má tôi rồi : “Ngay cả khi cậu có gọi mình là mẫu hậu cũng vô ích thôi, tiết của giáo sư Giang, ai dám điểm danh thay chứ.”

“Đừng mình, mình không muốn trượt môn, cũng không muốn giặt đồ lót cho giáo sư…” 

Tôi hét lên một tiếng, bịt tai bò dậy rồi chạy theo ấy.

Tôi chạy như bay, may mà vừa đúng giờ vào lớp.

Càng trùng hợp hơn, chúng tôi và Giang Dự Sơ vào lớp cùng một lúc.

Chuyện xảy ra rất nhanh.

Bạch Tuyết lập tức buông tay tôi ra rồi phóng thẳng về phía hàng ghế phía sau.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, bốn mắt nhau với Giang Dự Sơ, thậm chí tôi còn ngáp một cái thật dài.

2.

Đầu óc tôi như bị treo máy.

Tôi ngơ ngẩn bộ đồ hôm nay của .

Một chiếc áo len xám mở khuy, bên trong là áo sơ mi trắng, cởi cúc áo trên cùng, phía dưới là quần âu đen rộng thùng thình, đơn giản mà không mất đi vẻ tao nhã lịch sự.

Giang Dự Sơ đeo kính gọng vàng không viền, gương mặt tuấn tú, nước da trắng trẻo, thấy tôi ngơ ngác mình chằm chằm nên hơi nhíu mày.

Tôi giật mình rồi vội vàng bịt miệng lại, khẽ cúi người chào rồi sau đó chạy như chạy nạn mà lao về phía cuối lớp.

Kết quả, hàng ghế cuối lớp không còn chỗ trống nào.

Tôi ngượng ngùng quay lại rồi đi thẳng đến ghế đầu tiên ở hàng đầu, tôi kéo ghế ngồi xuống.

Tiếng rì rầm vang lên khắp nơi, tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng.

Bây giờ tôi giống như một con khỉ vừa cướp đồ của khách du lịch .

Tôi lén ngẩng đầu lên thì thấy Giang Dự Sơ đang cúi người chỉnh máy chiếu trên bục giảng.

Chỉnh xong PPT, cầm lấy micro, cắt ngang tiếng xì xào trong lớp: “Hôm nay xin lỗi các , tôi đến trễ, để mọi người đợi lâu rồi.”

hỏi: “Giáo sư, thầy ra cửa muộn hay tắc đường ạ?”

“Ừm… tối qua hơi mất ngủ.”

Lúc không tôi những ai đã xem tường tỏ đều đồng loạt quay sang tôi.

Tôi ngồi yên lặng như xác chết, tôi cảm thấy không hề thoải mái.

Lúc này, điện thoại trong túi tôi vang lên.

Tôi mở ra xem, là tin nhắn trong nhóm ký túc xá.

Bạch Tuyết: “Sư mẫu, chỗ này có không?”

Dư Nhiên: “Dành riêng cho cậu đó, ha ha.”

Ha ha cái đầu nhà cậu!

Tôi cúi đầu, ngón tay gõ bàn phím lách cách, tôi còn chưa kịp gửi đi thì tin nhắn mới đã nhảy lên.

“Sư mẫu, đoán xem quần lót của Giáo sư Giang màu gì thế?”

Mặt tôi “soạt” một cái đã đỏ bừng, tôi tức giận gõ hai chữ: “Cút đi.”

Không ngờ vì quá giận nên miệng của tôi cũng thốt lên.

“Hả!”

Tiếng hét vang dội cắt ngang lời Giang Dự Sơ , nheo mắt, chuẩn xác về phía tôi.

“Ôn Như Kỳ.”

Trong lòng tôi muốn hét “Có mặt!”, miệng lại tiếp tục sai, lại hô to một tiếng: “Quả!”

“Không đúng! Em là Ôn Như Quả… à không không! Quả là Ôn Như Kỳ… a…”

Tôi muốn c.h.ế.t thật rồi.

Giang Dự Sơ bình tĩnh tôi, hình như nét mặt thản nhiên của nổi một gợn sóng, khóe miệng của khẽ cong lên.

Anh : “Quả ngon, ngồi xuống đi.”

3.

Đây là tiết học đau khổ nhất trong đời tôi.

Ngồi ở chỗ này không gục xuống cũng không ngủ, còn phải thi thoảng giao lưu ánh mắt với giáo sư.

Thật sự tôi muốn tê liệt luôn rồi.

Tin nhắn trong nhóm mà tôi cũng không dám đọc, tôi sợ lại thấy mấy câu chữ sốc óc rồi lại bất giắc hô to giữa lớp.

Chịu đựng đến hết tiết, tôi là người đầu tiên lao ra khỏi lớp, mặc kệ đám cùng phòng gọi í ới ở phía sau.

Tôi chạy tới siêu thị mua một que kem, sau đó định về ký túc xá chơi game thì nhận cuộc gọi của chị .

“Em , chị lại bị mẹ ép đi xem mắt rồi.”

“Lại là tên mặt lợn nào nữa hả?” Tôi ngồi trên ghế dưới lầu, thờ ơ : “Chị trốn luôn đi còn kịp đấy.”

Chị tôi bảo: “Giờ không trốn nữa rồi, đang trên đường đi rồi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...