11
Tôi trả lại tiền chuyển khoản cho :
【Tôi chỉ vì thấy thành tâm nên ra tay giúp đỡ, không lấy tiền.】
Anh cảm lắm.
【Thầy đúng là bậc thầy đắc đạo, không bị tiền tài cám dỗ, là tôi nhỏ nhen quá!】
Tôi: “…”
Tôi chỉ không muốn có thói quen chuyển tiền bừa bãi cho người lạ thôi!
Phí Dật Nhiên lại hỏi:
【Thầy, tiếp theo tôi nên gì?】
Tôi nghĩ một chút.
Rồi tiếp tục nghiêm túc mà bịa chuyện:
【Rất đơn giản, cứ theo quy trình bình thường khi theo đuổi con .
【Đầu tiên, lo đủ ba bữa một ngày cho ấy, tốt nhất là đồ ăn do chính tay nấu.】
Phí Dật Nhiên nấu ăn rất giỏi.
Tôi chỉ ăn ké vài lần khi đến nhà .
Ăn xong lần nào cũng nhớ mãi không quên, vì sĩ diện nên không bao giờ ra, chỉ lén nuốt nước miếng mỗi đêm.
Giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng có cơ hội!
Phí Dật Nhiên rõ ràng hơi hoang mang:
【Nhưng nếu , ấy có ghét tôi không?
【Tôi cảm giác ấy không thích đồ tôi nấu lắm.】
Trước đây vì giữ thể diện, tôi luôn giả vờ chê đồ nấu.
Thực ra, chỉ cần không để ý, tôi sẽ ăn sạch bách.
Xem ra kỹ năng diễn xuất của tôi cũng không tệ.
【Không đâu.
【Làm ơn đừng nghi ngờ năng lực chuyên môn của tôi.】
Tôi cố ý tỏ ra nghiêm túc, Phí Dật Nhiên quả nhiên không dám ngập ngừng nữa.
Anh vội vàng đáp:
【Không không, tôi không có ý đó.
【Thầy, tôi đi chuẩn bị bữa trưa ngay đây!】
Tôi nở nụ hài lòng.
Nằm dài trên sofa, nghĩ đến việc sắp ăn lại hương vị mình nhớ nhung ngày đêm, tôi cảm thấy cuộc sống thật tươi đẹp.
Hehe.
12
Đến tận 12 giờ trưa.
Cửa vẫn không có tĩnh gì.
Phí Dật Nhiên không đến.
Anh ấy đổi ý rồi sao?
Tôi bắt đầu thấy đói bụng.
Chỉ biết đi tới đi lui trong nhà.
Đi một vòng, rồi lại dừng trước cửa.
Vẫn không nghe thấy gì.
Tôi không nhịn , ghé mắt qua lỗ mèo.
Thoáng thấy một góc áo lướt qua.
Là màu áo của Phí Dật Nhiên.
Trong lòng tôi khấp khởi mừng.
Nhưng không gõ cửa, tôi cũng không thể tự mở ra một cách kỳ lạ .
Lấy điện thoại ra xem, mới thấy tin nhắn từ tài khoản phụ của tôi.
【Thầy, bữa trưa tôi đã xong rồi, tôi không dám đưa ấy.
【Tôi sợ ấy mắng tôi là đồ thần kinh.
【Tôi không phải nghi ngờ thầy, mà chỉ là vì huống nó như thế, tôi thấy lo.】
Khóe miệng tôi giật giật.
Có cần quá lên không!
Qua cánh cửa, tôi dường như ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.
Nước miếng nuốt không kịp.
Tôi đành phải đe dọa :
【Đây là cơ hội cuối cùng, không đưa thì thôi đấy nhé.】
Quả nhiên, Phí Dật Nhiên sợ.
Gần như ngay lập tức, chuông cửa reo lên.
Tôi cố ý đợi vài giây rồi mới ra mở cửa.
Phí Dật Nhiên cầm hộp đồ ăn, đứng cứng ngắc trước cửa.
Tôi giả vờ không biết gì:
“Làm gì thế?”
Anh siết chặt tay, như tự cổ vũ mình, rồi nhanh như chớp mở lời:
“Tôi trót nấu hơi nhiều bữa trưa, có muốn ăn thử chút không? Dĩ nhiên không ăn cũng không sao, tôi chỉ là vô nấu nhiều thôi, với lại tôi có nhiều cách để xử lý…”
Tôi vội cắt ngang:
“Ăn.
“Đồ miễn phí, tại sao không ăn? Miễn là không bỏ độc.”
Phí Dật Nhiên thở phào, cả người trông nhẹ nhõm hơn hẳn.
13
Tôi nhận hộp đồ ăn, thấy vẫn đứng trước cửa không nhúc nhích, liền nghiêng đầu hỏi:
“Anh ăn chưa?”
Anh sững người, ngơ ngác lắc đầu.
Tôi nghĩ một lúc:
“Vậy ăn cùng không?”
Phí Dật Nhiên đang lắc đầu dở, liền ngừng lại giữa chừng, giữ nguyên cái đầu nghiêng nghiêng:
“Thật không?”
Tôi gật đầu:
“Thật.”
Dù có hơi kỳ quặc.
Nhưng cuối cùng tôi và Phí Dật Nhiên thực sự, một mình, ăn trưa với nhau, tại nhà tôi, bữa ăn do tự tay .
Đồ ăn rất ngon.
Người cũng rất đáng .
Cả bữa ăn, Phí Dật Nhiên chỉ cúi đầu gắp thức ăn, như thể sợ vào mắt tôi.
Còn tôi cứ đôi tai ngày càng đỏ của , mãi không ngừng.
Ăn xong, vừa tiễn Phí Dật Nhiên ra khỏi cửa, điện thoại tôi đã nhận tin nhắn.
【Thầy, trời ạ, thầy lợi quá!
【Cô ấy không chỉ ăn, mà còn mời tôi ăn cùng!
【Chỉ có hai chúng tôi, tôi sắp khóc mất.】
Tôi đến đau cả bụng.
Sao tôi lại có cảm giác Phí Dật Nhiên lớn lên chắc sẽ là kiểu người bị dụ mua thực phẩm chức năng nhỉ?
Tôi cố nhịn , trả lời :
【Ừ, tất nhiên tôi luôn đưa cho cách tốt nhất, cứ tiếp tục duy trì là .】
Anh vội vã đáp lại:
【Cảm ơn thầy, tôi sẽ !】
Phí Dật Nhiên quả thật rất nghe lời.
Đến giờ ăn tối, lại mang hộp thức ăn đến bấm chuông nhà tôi.
Lần này món ăn khác với bữa trưa, vẫn toàn là món tôi thích.
Tôi gần như không kiểm soát nổi nụ của mình, ăn mà lòng vui phơi phới.
Cắn miếng nào cũng thấy ngon miệng hơn miếng trước.
Phí Dật Nhiên dường như cũng nhận ra.
Anh dừng đũa, giả vờ lơ đãng hỏi:
“Em thấy ngon không?”
Lúc đó tôi đang nhấm nháp cánh gà Coca, không trả lời ngay .
Vừa bỏ xương ra, định đáp thì chuông cửa bất ngờ vang lên.
14
Tôi ngạc nhiên.
Cuối tuần thế này, ai lại tìm tôi vào giờ này?
Tôi lau tay, đi ra mở cửa.
Hóa ra là họ tôi.
Anh cầm hai túi đồ, tươi:
“Hoà, hôm nay cuối tuần, không đón em đi , nên mua chút đồ ăn tối, coi như shipper cho em.”
Lúc này tôi mới nhớ, gần đây bữa tối đều do họ lo liệu.
Nhưng giờ thì…
“Cảm ơn ,” tôi lúng túng quay đầu vào trong, “ bọn em đang ăn rồi…”
Anh họ ngạc nhiên, thò đầu vào .
Vừa hay bắt gặp ánh mắt của Phí Dật Nhiên, người đang cố ra đây.
Anh họ lập tức nhận ra:
“Ơ, nhớ cậu này! Hôm trước từng gặp!”
Phí Dật Nhiên cau mày, biểu cảm không mấy vui vẻ.
Nhưng họ không để ý, tự nhiên đi vào:
“Không sao, vừa hay có thêm vài món ăn!”
Anh đặt các hộp thức ăn trên bàn, rồi quay sang tôi:
“Hoà, thế em cứ ăn đi nhé, nếu bất tiện thì đi trước.”
Anh ấy đã mang đồ ăn đến, mà tôi lại bảo đi luôn thì có vẻ hơi kỳ.
Tôi vội giữ lại:
“Có gì bất tiện đâu? Anh ngồi xuống ăn cùng bọn em đi.”
Anh họ ngừng bước, quay lại Phí Dật Nhiên.
Do dự một lúc, gật đầu:
“Được, không khách sáo nữa.”
Anh họ vừa ngồi xuống, tôi lập tức cảm thấy Phí Dật Nhiên đang nắm đũa thật chặt, nghe cả tiếng kêu “cót két”.
Ánh mắt quét qua họ từ đầu đến chân, sau đó cúi xuống bấm điện thoại.
Ngay lập tức, điện thoại của tôi rung lên.
Nhìn màn hình, là tin nhắn từ Phí Dật Nhiên gửi đến tài khoản phụ của tôi:
【Thầy ơi, cấp cứu! Đối tượng mập mờ của ấy đến rồi, tôi phải sao đây?】
Phí Dật Nhiên cũng nghe thấy tiếng thông báo, liền nghi hoặc tôi.
Mà màn hình điện thoại của tôi lại đang hiển thị tin nhắn của , rõ ràng trước mắt.
15
Tim tôi đập loạn xạ.
Tôi vội ấn tắt màn hình điện thoại, siết chặt trong tay.
Sơ suất quá.
Ai mà ngờ lại nhắn tin cho “thầy bói” ngay lúc này chứ?
Phí Dật Nhiên thoáng nghi hoặc tôi, không hỏi gì.
Anh tiếp tục bấm điện thoại.
Một giây sau, âm thanh thông báo quen thuộc lại vang lên:
【Thầy, thầy còn ở đó không?】
Trong ánh mắt đầy tò mò của Phí Dật Nhiên, tôi lúng túng tắt tiếng điện thoại.
Cố nặn ra một nụ :
“Ăn đi, giờ này chơi điện thoại gì?”
Anh tôi chằm chằm, giải thích:
“Tôi chỉ nhắn tin thôi.”
“Tốt.” Tôi vừa vừa cố gắng che giấu sự bối rối, đồng thời gắp một miếng thức ăn cho họ:
“Anh, ăn đi, món này ngon lắm.”
Anh họ khì:
“Cảm ơn Hoà, em biết thích món này ghê.”
Lời vừa dứt, Phí Dật Nhiên liền đặt điện thoại xuống.
Anh cau mày, ánh mắt họ như muốn phun lửa, nghiến răng hỏi:
“Hoà, thế em biết tôi thích ăn gì không?”
Tôi ngẩn người.
Tôi biết chút chút sở thích ăn uống của Phí Dật Nhiên.
Nhưng trên bàn bây giờ, hình như toàn là món tôi thích.
Não tôi hoạt hết công suất, cuối cùng gắp một món y như vừa nãy cho , cố gắng :
“Anh cũng thích món này đúng không? Ăn nhiều vào.”
Phí Dật Nhiên tôi đầy khó tin.
Xác nhận tôi không định gì thêm, ánh mắt dần trở nên uất ức.
Nhưng không gì, chỉ lặng lẽ ăn miếng tôi gắp, nhỏ giọng:
“Ừm, ngon.”
Bạn thấy sao?