Xé Xác Tên Bạn [...] – Chương 3

Chương 3

8.

Sau khi vở kịch hề hước này kết thúc, tôi vẫn còn một chuyện phải giải quyết—chuyện gia đình.

Mẹ tôi vẫn không cảm thấy bản thân sai.

tôi đầy trách móc, giọng điệu đầy oán trách:

“Tao nuôi mày lớn như thế này, chỉ muốn mày lấy chồng mà cũng không chịu, giờ lại còn loạn thành thế này.”

“Tiểu Chu tốt như , rốt cuộc mày không hài lòng chỗ nào?!”

Tôi người mẹ đã sinh ra tôi, nuôi tôi khôn lớn, khi tôi gặp nguy hiểm bà lại đâm tôi một nhát sau lưng, không chút do dự :

“Mẹ đừng tự tâng bốc bản thân nữa.”

“Mẹ nuôi tôi lớn, chẳng qua là vì muốn thông qua tôi mà có một đứa con trai không chung dòng máu.”

“Trong mắt mẹ, bất cứ gã đàn ông nào chưa cưới vợ dù có tệ đến đâu cũng đều là ‘tốt’. Còn tôi, dù có hiếu thuận với mẹ thế nào, chỉ cần tôi chưa kết hôn, tôi cũng chỉ là ‘đồ bỏ đi’.”

Tôi bước lên một bước, ánh mắt sắc lạnh:

“Mẹ có một ngày để thu dọn đồ đạc và rời khỏi căn nhà này.”

“Căn nhà này tôi mua, nó sẽ không thuộc về bất cứ ai ngoài tôi.”

Mẹ tôi tôi bằng ánh mắt không thể tin , như thể tôi đang mấy lời hoang đường.

Bà trợn mắt quát:

“Đàn bà sinh ra là để dựa vào đàn ông! Sau này mày lấy chồng rồi, chẳng phải căn nhà này cũng là của nhà chồng sao?”

“Hơn nữa, đó là em trai ruột của mày! Sau này nếu mày bị chồng đánh, chẳng lẽ không cần nó đứng ra bảo vệ mày à?”

“Mẹ tất cả cũng chỉ muốn tốt cho mày thôi, sao mày lại không hiểu lòng mẹ chứ!”

“Em trai mày không có nhà, sao nó có thể kết hôn, sao nó có thể tiếp tục hương khói cho nhà họ Triệu?! Mày không muốn đứa con bất hiếu đấy chứ?!”

Tôi lên, bà như đang một vở hài kịch:

“Tôi có thể tự lo cho bản thân, không cần thằng yếu ớt đó bảo vệ.”

“Nó muốn có nhà để cưới vợ thì tự đi mà kiếm!”

“Tôi là chị nó, không phải mẹ nó.”

Tôi mẹ, giọng lạnh lùng không chút dao :

“Mẹ đã lén lút lấy tiền tiêu vặt tôi cho mà gửi cho nó, tôi nhắm mắt cho qua.”

“Giờ mẹ còn muốn cướp cả căn nhà của tôi? Mặt dày đến mức nào ?”

Tôi kéo vali ra, thuận tay nhét thêm vài món đồ cần thiết vào.

Tôi không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa, đêm nay tôi sẽ ở khách sạn.

Cùng sống dưới một mái nhà với một người như thế này, tôi chỉ cảm thấy kinh tởm.

Trước khi đi, tôi quay lại bà lần cuối, giọng điệu dứt khoát:

“Ngày mai vào giờ này, tôi muốn mẹ đã rời khỏi đây.”

“Mẹ nhớ em trai đến thế, thì quay về quê mà chăm nó đi.”

Căn hộ tôi vay ngân hàng để mua rộng hơn 80 mét vuông, có hai phòng ngủ, một phòng khách.

Ban đầu, nếu mẹ không cố dọn vào, tôi đã dự định cho .

Bây giờ, tôi có thể dọn ra ngoài, một căn loft nhỏ gần công ty, vừa tiết kiệm thời gian di chuyển, vừa lấy tiền cho căn hộ này để trả khoản vay.

Mẹ tôi thấy tôi định đi, liền tóm lấy tay tôi, miệng vẫn không ngừng tuôn ra những lời lẽ ngu ngốc.

Tôi lạnh lùng giật tay ra, ánh mắt sắc như dao:

“Mẹ dù sao cũng là người sinh ra tôi. Đừng ép tôi phải giáng cho mẹ một cái bạt tai.”

9.

Hôm sau, tôi xin nghỉ một ngày, đi tìm một căn loft gần công ty, đồng thời đăng tin cho căn hộ của mình.

Tôi để giá thấp hơn thị trường một chút, có một cầu quan trọng—người nhà phải có sức chiến đấu mạnh!

Vì tôi biết, khi mẹ về quê, sớm muộn gì thằng vô dụng Triệu Tư Thành cũng sẽ mò đến chuyện.

Buổi chiều, tôi quay về nhà, không ngờ mẹ vẫn còn ở đó—thậm chí còn đang nấu cơm tối.

Bà ta coi lời tôi như gió thoảng qua tai sao?!

Không hai lời, tôi tự mình xắn tay áo lên, gom hết quần áo, giày dép và mấy đống thực phẩm chức năng vớ vẩn bà ta bị lừa mua vào túi, quẳng thẳng xuống chiếc taxi đã đợi sẵn dưới nhà.

Mẹ tôi không cản nổi, chỉ biết ngồi bệt xuống trước cửa gào khóc ầm ĩ.

“Con bất hiếu quá! Tao nuôi mày lớn thế này mà giờ mày đuổi mẹ mày ra khỏi nhà?!”

Láng giềng bắt đầu thò đầu ra hóng hớt.

Tôi bật lạnh, giọng to rõ ràng:

“Mẹ suýt nữa thì bán đứng tôi cho một gã đàn ông, giờ lại đòi tôi phải hiếu thuận?”

“Căn nhà này do tôi bỏ tiền mua, mẹ muốn tặng nó cho thằng khác, tôi có quyền đuổi mẹ đi không?”

Mẹ tôi bất ngờ ngậm miệng lại, không dám khóc to nữa, chỉ biết che mặt, lầm bầm:

“Mày không biết xấu hổ à? Mấy chuyện thế này mà cũng dám to trước mặt mọi người?”

Tôi nhếch môi khẩy.

“Muốn dùng danh dự để ép tôi á? Mơ đi.”

Tôi đã sống ở đây hơn một năm, ngày ngày bận rộn công việc, chẳng giao tiếp với hàng xóm bao giờ.

Tôi chẳng quan tâm người lạ nghĩ gì về mình.

Sau khi dọn sạch đồ đạc của bà ta, tôi đổi mã khóa cửa, bình tĩnh :

“Tiền taxi tôi đã trả trước rồi. Nếu mẹ không đi ngay, đến tối muốn ngủ ngoài đường hay tự bỏ tiền về quê thì tùy mẹ.”

Mẹ tôi thấy tôi cứng rắn, đành phải ngoan ngoãn lên xe.

Từ đây về quê mất 300 tệ, bỏ 300 tệ mà cắt đứt bà ta—quá đáng giá!

Nhưng tôi chưa kịp nghỉ ngơi mấy hôm, quả nhiên, Triệu Tư Thành kéo mẹ tôi quay lại tìm tôi tính sổ.

Từ camera giám sát trước cửa, tôi thấy thằng vô dụng Triệu Tư Thành đứng trước cửa cùng mẹ tôi và một gã thợ mở khóa.

Mẹ tôi khua tay múa chân, thao thao bất tuyệt, không biết gì với gã thợ.

Sau đó, bà ta trực tiếp chuyển 1.000 tệ cho hắn ngay tại chỗ.

Gã thợ khóa kia mà không thèm xác minh danh tính của họ, liền bắt đầu khóa ngay lập tức!

Tôi cảnh này qua camera, lạnh.

Khi cả ba đang bận bịu hí hoáy mở khóa,

“Tách!”

Cửa chính… tự mở ra.

Cửa vừa mở ra, một người đàn ông đô con xăm kín cánh tay bước ra, giọng ầm ầm như sấm:

“Mấy người là ai? Mở cửa nhà tôi cái gì?! Có trộm hả?!”

Gã thợ mở khóa thấy hình có vẻ không ổn, quay đầu chạy mất dạng, thậm chí cả tiền cũng không kịp lấy lại.

Mẹ tôi lắp bắp, cố gắng rằng bà là mẹ của chủ nhà.

Vừa lúc đó, điện thoại tôi bắt đầu reo liên tục—bà ta gọi đến điên cuồng.

Tôi bình tĩnh tắt máy, tiếp tục quan sát qua camera.

Từ xa, tôi thấy mẹ tôi quýnh quáng nhảy dựng lên, sốt ruột như kiến bò chảo nóng.

Triệu Tư Thành yếu ớt vẫn cố tỏ ra hung hăng, rõ ràng ôm hy vọng bị đánh một trận rồi lăn ra ăn vạ đòi tiền.

Nhưng hắn chưa kịp giở trò, từ trong nhà bước ra một bà lão chống gậy cùng một đứa bé tầm bảy, tám tuổi.

Ồ…

Buff phòng thủ chồng chất đủ rồi đấy.

Triệu Tư Thành lập tức cứng họng, mẹ tôi cũng im bặt, mặt mày tái mét.

Cuối cùng, bà ta lại phải ngậm đắng nuốt cay bồi thường thêm 1.000 tệ cho xăm trổ vì hỏng khóa cửa.

Rồi hai mẹ con lủi thủi kéo nhau đi mất, không dám hó hé một lời.

Tôi nhanh chóng mở app môi giới nhà đất, để lại một đánh giá năm sao to bự cùng dòng bình luận:

“Dịch vụ quá tuyệt! Tìm đúng người nhà hợp ý tôi đến mức hoàn hảo!”

Màn phòng thủ này, tôi chấm 10/10.

10.

Tôi không ngờ còn có ngày gặp lại Chu Minh Dự.

Hôm đó, tôi đang kiểm tra thông tin khách hàng thì đồng nghiệp Cung Tuyết ăn trưa xong quay lại, vỗ vai tôi:

“Bạn trai cậu đang đợi dưới lầu kìa, sao cậu không nghe điện thoại của ta?”

Tôi cau mày.

Chu Minh Dự đã bị tôi chặn toàn bộ liên lạc từ lâu.

Tôi bước đến cửa sổ, xuống dưới—hắn ta đang đứng đó, ôm một con vật gì đó trong lòng.

Cứ thấy ai từ tòa nhà công ty bước ra, hắn ta liền chạy đến hỏi có biết “Triệu Tư Dao” không.

Hắn điên rồi chắc?

Không quấy rối tôi thì chuyển qua phiền đồng nghiệp của tôi à?

Tôi tức giận lao xuống cầu thang, ba bước thành hai.

Vừa bước ra ngoài, hắn ta cũng đang hỏi dở một người nào đó:

“Xin hỏi, có quen Triệu—”

Vừa thấy tôi, mắt hắn sáng rực như bắt vàng.

“Bảo bối! Em hết giận chưa? Anh mang quà đến xin lỗi em đây!”

Hắn ta dang tay ra, để lộ một con mèo con lông dài trắng đen, trông vô cùng đáng .

“Trước đây em từng muốn nuôi mèo. Xem này, dễ thương không?”

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi quát lớn:

“TÔI ĐÃ CHIA TAY ANH RỒI! CHIA TAY RỒI! TÔI PHẢI NÓI BAO NHIÊU LẦN THÌ ANH MỚI HIỂU?!”

“Năm đó tôi bảo muốn nuôi mèo, chính là người thà để tôi mua thuốc lá cho hút còn hơn phí tiền mua thức ăn cho mèo!”

“Giờ lại bày đặt giả vờ quan tâm cái gì?!”

Chu Minh Dự không hề giận, còn ra vẻ buồn rầu đáng thương:

“Bảo bối, thời gian qua đã suy nghĩ rất nhiều. Hãy cho thêm một cơ hội đi!”

Rồi hắn ta bồi thêm một câu khiến tôi từ tức giận chuyển thành cạn lời:

“Anh thật sự không biết em có tiền thưởng cuối năm mấy chục vạn, lại còn tự mua nhà riêng.”

“Sau khi nghe tin này, quyết định rồi! Nếu em thích đi thì cứ đi , sẽ không bắt em nghỉ việc nữa!”

“Sau này sẽ ở nhà chăm con, bố bỉm sữa toàn thời gian, để em đi kiếm tiền. Chúng ta sẽ trở thành một gia đình hạnh phúc, một nhà năm người!”

Tôi sững lại mất hai giây, rồi lên .

“Anh đúng là mặt dày vô địch nhỉ?”

“Ai thèm cái ‘gia đình năm người’ với ?”

“Cái gì mà ở nhà chăm con? Anh chỉ muốn bám váy tôi ăn bám thôi đúng không?!”

Tôi thẳng vào hắn, nhếch môi lạnh:

“Anh có phải là đi lừa không thành, bị từ chối hết chỗ, nên quay lại tìm tôi không?”

“Chẳng ai chịu nổi cái kiểu keo kiệt của , đúng không?”

Nghĩ lại lúc còn quen nhau, một ly nước chanh 4 tệ mà hắn cũng đòi chia đôi, còn cái lý do vớ vẩn là ‘tiết kiệm tiền cưới tôi’.

nào chịu nổi loại đàn ông tính toán từng đồng như ?

Lúc đó, tôi bị mẹ ép cưới đến phát mệt, ngày nào cũng bị bà ta nhồi nhét tư tưởng hôn nhân, bị ép phải đàn ông qua lăng kính “phải có chồng mới tốt”.

Tôi đã từng nghĩ:

“Thôi thì hắn ta keo kiệt một chút cái có ngoại hình, đương cũng chẳng thiệt gì.”

“Dù sao tôi cũng không thiếu tiền, chia đôi thì chia đôi.”

Nhưng rồi sao?

Những chuyện bẩn thỉu sau đó đã dạy tôi một bài học nhớ đời.

Mặt Chu Minh Dự biến sắc ngay lập tức, giống như bị đâm trúng tim đen.

Hắn ta lắp bắp, tôi không còn muốn phí lời với hắn nữa.

Tôi bình tĩnh hắn, lạnh giọng cảnh cáo:

“Nếu còn tiếp tục quấy rối tôi, tôi sẽ gửi bản ghi âm và thư xin lỗi của cho sếp đấy.”

Dứt lời, tôi quay người đi thẳng, chẳng buồn phản ứng của hắn.

Loại người này, không đáng để tốn thêm một giây nào nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...