6.
“Đây là cái gì ư?” Tôi cao giọng, đảm bảo mọi người xung quanh đều nghe thấy. “Cô Tôn, đây là thứ tốt đấy! Là phân bón hữu cơ đặc biệt do nhà máy của tổ trưởng Trần sản xuất! Hoàn toàn tự nhiên, không ô nhiễm, hiệu quả lâu dài!”
Tôi ngừng một chút, sắc mặt ngày càng khó coi của Trần Chí Viễn, tiếp:
“Nhớ năm đó, nhà tổ trưởng Trần nghèo, không có tiền học đại học. Chính là tôi, một con bé nhà quê không học hành bao nhiêu, đã vất vả lụng kiếm tiền, nuôi ta học xong bốn năm đại học danh tiếng!”
“Những năm đó, tôi ăn tiêu tằn tiện, việc gì khổ cực nặng nhọc cũng đều qua. Bưng bê, bán hàng rong, ra công trường phụ hồ… Chỉ để ta có thể yên tâm học hành, có thể thành danh!”
“Lúc đầu ta với tôi thế nào? Anh ta , Chiêu Chiêu, đợi tốt nghiệp, nhất định sẽ cho em cuộc sống tốt đẹp, rước em về nhà một cách vẻ vang!”
Giọng tôi ngày một lớn hơn, mang theo nỗi ấm ức và tức giận đã kìm nén quá lâu.
Các vị khách xung quanh đều dừng bước, thì thầm bàn tán, chỉ trỏ.
Bảo vệ khách sạn muốn tiến lên kéo tôi đi, bị Lý Tịnh và mấy người chặn lại.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Lý Tịnh ra hiệu cổ vũ cho tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, tiếp: “Bây giờ, Trần Chí Viễn ta thành danh rồi, trở thành rể quý của giám đốc nhà máy, sắp cưới tiểu thư giám đốc nhà máy trẻ trung xinh đẹp! Còn tôi, người vợ tào khang này, dĩ nhiên trở thành hòn đá ngáng đường trên con đường thành công của ta, chỉ muốn một cước đá bay, không bao giờ gặp lại!”
“Trần Chí Viễn, tự sờ lên lương tâm mình mà hỏi xem, có xứng với tôi không? Anh có xứng với bảy năm thanh xuân và công sức của tôi không?”
Mặt Trần Chí Viễn trắng bệch, môi run rẩy, muốn gì đó lại không thốt ra một lời.
[ – .]
Tôn Lộ Lộ không thể tin nổi ta, rồi lại tôi, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc và ghê tởm.
“Chí Viễn, những gì ta là thật sao?” Giọng Tôn Lộ Lộ run rẩy.
Trần Chí Viễn hoảng hốt, vội vàng nắm lấy tay Tôn Lộ Lộ: “Lộ Lộ, em đừng nghe ta bậy! Cô ta… ta đang tống tiền ! Cô ta là một con điên!”
“Điên?” Tôi lạnh. “Trần Chí Viễn, Hạ Chiêu Chiêu tôi dù có tệ đến đâu, cũng hơn , kẻ vong ân bội nghĩa, lòng lang dạ sói, một trăm lần!”
“Hôm nay, trong ngày vui của , Hạ Chiêu Chiêu tôi, tặng món quà lớn này——”
Tôi mạnh tay kéo mở tấm chắn thùng xe tải.
Rào rào——
Thứ phân bón hữu cơ màu nâu đen, tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc, đổ xuống như thác nước, trong nháy mắt chất thành một ngọn đồi nhỏ trước cửa khách sạn.
Cái “hương thơm” độc đáo đó càng lan tỏa một cách không kiêng dè, bao trùm toàn bộ khu vực trước cửa khách sạn.
“Trần Chí Viễn, bao năm nay tôi dùng mồ hôi nước mắt nuôi dưỡng , nay công thành danh toại, chiếc xe ‘phân bón’ này, là quà cưới tôi tặng ! Chúc và dâu——’tiếng thối ngàn năm’!”
“Cũng để và những vị khách quý của , nếm thử cho kỹ cái mùi vị ‘thành công’ đổi bằng thanh xuân của tôi!”
Nói xong, tôi ném tấm thiệp mời trong tay, xoay người, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, không ngoảnh đầu lại mà rời đi.
Phía sau lưng, là tiếng gào thét tức tối của Trần Chí Viễn, tiếng hét của Tôn Lộ Lộ, những lời bàn tán xôn xao của khách khứa, và cái mùi hôi thối nồng nặc, “dễ chịu” mãi không tan.
Đúng là một đám cưới độc đáo, khó quên suốt đời.
Bạn thấy sao?