5.
Ngày cưới, trời trong xanh, quang đãng.
Trước cửa khách sạn Cẩm Tú Thiên Đường, xe sang tấp nập, cổng hoa, bóng bay rực rỡ, một khung cảnh hân hoan vui vẻ.
Các vị khách ăn mặc sang trọng, ai nấy đều nở nụ lịch thiệp, từng tốp hai ba người đi vào khách sạn.
Trần Chí Viễn mặc bộ vest đặt may phẳng phiu, tóc chải chuốt tỉ mỉ, mặt mày hớn hở đứng ở cửa đón khách.
Tôn Lộ Lộ bên cạnh ta, mặc váy cưới trắng tinh, xinh xắn đáng , khoác tay ta, nụ tươi như hoa.
Đúng là trai tài sắc, một cặp trời sinh.
Nếu như bỏ qua đoạn quá khứ không mấy tốt đẹp của rể.
Tôi lái chiếc xe tải Giải Phóng cũ nát, giữa một rừng xe sang, trông thật lạc lõng.
Thùng xe tải phủ bạt, không ai biết bên trong chứa gì.
Bảo vệ thấy chiếc xe này, lập tức tiến lên ngăn cản: “Này này này, đây là khách sạn, không đỗ xe! Mau lái đi, mau lái đi!”
Tôi tắt máy, nhảy xuống từ buồng lái.
Bộ đồ bảo hộ bạc màu, trông thật lạc quẻ so với khung cảnh xung quanh.
Trần Chí Viễn cũng ý đến tĩnh bên này, nhíu mày sang.
Khi ta rõ là tôi, nụ trên mặt lập tức cứng đờ, sau đó thoáng qua một tia hoảng hốt và tức giận.
[ – .]
“Chiêu Chiêu? Em đến đây gì?” Anh ta bước nhanh tới, hạ giọng, ngữ khí mang theo sự cảnh cáo.
Tôn Lộ Lộ cũng đi theo, tò mò đánh giá tôi, rồi lại Trần Chí Viễn, dường như đã nhận ra điều gì đó.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
“Tôi đến tặng quà mừng cho đây, tổ trưởng Trần.” Tôi giơ tấm thiệp mời trong tay lên, rạng rỡ.
“Vớ vẩn!” Mặt Trần Chí Viễn tái mét. “Hạ Chiêu Chiêu, tôi cảnh cáo , hôm nay là ngày vui của tôi, đừng hòng rối! Mau cút đi cho tôi!”
Anh ta định tiến đến kéo tôi, tôi đã né .
“Phá rối? Sao tôi lại rối chứ?” Tôi giả vờ ngạc nhiên. “Tôi thật lòng đến chúc phúc cho mà. Quà mừng cũng mang đến rồi, xem——”
Tôi đi ra phía sau xe tải, một tay giật tung tấm bạt phủ.
Một mùi hôi thối khó tả, nồng nặc, lập tức lan tỏa ra xung quanh.
Đó là một thứ mùi xộc lên mũi, hỗn hợp của phân gia súc, thực vật thối rữa và một loại hóa chất nào đó.
Mấy vị khách đứng ở phía cuối gió, bất ngờ ngửi phải mùi này, mặt mày lập tức biến sắc, vội vàng bịt mũi lùi lại.
“Ọe——”
Có người thậm chí còn nôn khan tại chỗ.
Sắc mặt Trần Chí Viễn, từ xanh chuyển sang trắng, rồi từ trắng chuyển sang đỏ, vô cùng đặc sắc.
“Hạ Chiêu Chiêu! Cô điên rồi!” Anh ta chỉ vào tôi, tức đến run cả người.
Tôn Lộ Lộ cũng sợ đến tái mặt, bịt chặt mũi, ghê tởm thùng xe đầy ắp thứ gì đó màu nâu đen: “Chí Viễn, đây… đây là cái gì? Thối quá!”
Bạn thấy sao?