4.
Đám cưới định vào thứ Bảy tuần sau.
Mấy ngày nay, tôi tuần tự chuẩn bị mọi thứ.
Liên hệ xong thời gian lấy hàng, xong xe tải, thậm chí còn chuẩn bị cho mình một bộ đồ.
Không phải lễ phục lộng lẫy gì, mà là một bộ đồ bảo hộ lao tôi mặc khi ở công trường năm đó, đã bạc màu rất sạch sẽ.
Tôi muốn dùng bộ dạng chân thật nhất của mình, cũng là bộ dạng mà Trần Chí Viễn không muốn thấy nhất…
…để xuất hiện trước mặt ta.
Trong khoảng thời gian này, Trần Chí Viễn có gọi cho tôi một cuộc điện thoại.
Khoảnh khắc cuộc gọi kết nối, tim tôi vẫn không kiềm mà nhói lên một cái.
“Chiêu Chiêu, thiệp mời em nhận rồi chứ?” Giọng ta nghe có vẻ mệt mỏi, lại mang theo một chút chột dạ.
Tôi không gì.
Anh ta ngập ngừng một lát, rồi tiếp: “Chiêu Chiêu, biết, chuyện này là có lỗi với em. Nhưng mà, và Lộ Lộ thật lòng nhau. Cô ấy có thể cho một tương lai tốt đẹp hơn, em hiểu không?”
Tôi lạnh.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Thật lòng nhau? Tương lai tốt đẹp hơn?
Nói nghe thật đường hoàng biết bao.
[ – .]
“Vậy thì sao?” Tôi cuối cùng cũng lên tiếng, giọng bình thản như một hồ nước tù.
“Vậy nên, mong em có thể hiểu cho . Chuyện quá khứ, cứ để nó qua đi. Đây là một chút bồi thường, em cầm lấy, sau này sống cho tốt.”
Anh ta một con số.
Năm mươi nghìn tệ.
Dùng năm mươi nghìn tệ, mua đứt bảy năm thanh xuân và công sức của tôi.
Thật hào phóng quá, tổ trưởng Trần à.
“Trần Chí Viễn,” tôi rành rọt từng chữ, “ nghĩ, Hạ Chiêu Chiêu tôi trong mắt , chỉ đáng giá năm mươi nghìn tệ thôi sao?”
Anh ta dường như có chút mất kiên nhẫn: “Chiêu Chiêu, em đừng sự vô cớ nữa. Anh biết trong lòng em không thoải mái, thực tế là . Chúng ta đã không còn khả năng nữa rồi. Số tiền này em cứ cầm lấy, sau này đừng đến phiền cuộc sống của và Lộ Lộ nữa.”
“Làm phiền?” Tôi tức đến bật . “Trần Chí Viễn, yên tâm, tôi sẽ không phiền các người đâu. Tôi chỉ đến ‘chúc phúc’ cho các người thôi.”
Nói xong, tôi thẳng tay cúp máy.
Nghe tiếng tút tút từ đầu dây bên kia, Trần Chí Viễn chắc hẳn nghĩ rằng tôi chỉ đang lời tức giận thôi nhỉ.
Anh ta lúc nào cũng tự cho mình là đúng như .
Anh ta nghĩ tiền có thể giải quyết mọi chuyện, nghĩ tôi sẽ lại như trước kia, nhẫn nhục chịu đựng, ngậm đắng nuốt cay.
Anh ta lầm rồi.
Lần này, tôi sẽ không để ta như ý nữa.
Bạn thấy sao?