Xe Phân Làm Quà [...] – Chương 11

Chương 11

11.

Khoảng nửa năm sau, một vị khách không mời mà đến xuất hiện tại quán của tôi.

Là Trần Chí Viễn.

Anh ta trông tiều tụy đi nhiều, tóc tai bù xù, râu ria lởm chởm, mặc một chiếc áo khoác cũ nhàu nhĩ.

Hoàn toàn không còn vẻ đắc ý, hăng hái như ngày nào.

Anh ta đứng ở cửa quán, tôi và Lý Tịnh đang bận rộn, ánh mắt phức tạp.

Lý Tịnh phát hiện ra ta đầu tiên, lập tức cảnh giác: “Anh đến đây gì? Ở đây không chào đón !”

Trần Chí Viễn không để ý đến Lý Tịnh, chỉ tôi, giọng khàn khàn: “Chiêu Chiêu, chúng ta có thể chuyện một chút không?”

Tôi đặt công việc đang xuống, lau tay, bình thản ta: “Giữa chúng ta, còn có gì để nữa sao?”

“Chiêu Chiêu, biết lỗi rồi.” Anh ta cúi đầu, giọng điệu mang theo chút khẩn cầu. “Em tha thứ cho không? Chúng ta lại từ đầu.”

Tôi không thể tin vào tai mình.

Làm lại từ đầu?

Anh ta dựa vào đâu mà nghĩ rằng tôi sẽ tha thứ cho ta, sẽ cùng ta lại từ đầu?

Lý Tịnh càng tức hơn, trực tiếp vớ lấy cây cán bột bên cạnh: “Trần Chí Viễn, còn mặt mũi không hả? Anh Chiêu Chiêu ra nông nỗi đó, bây giờ còn mặt dày đến xin quay lại? Cút ngay cho tôi! Nếu không tôi đánh gãy chân chó của !”

Trần Chí Viễn bị khí thế của Lý Tịnh dọa cho lùi lại hai bước, vẫn không từ bỏ mà tôi: “Chiêu Chiêu, thật lòng hối hận rồi. Sau khi rời xa em, mới nhận ra, em mới là người tốt với nhất. Tôn Lộ Lộ ta… ta căn bản không , ta chỉ tiền đồ và tiền của thôi.”

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

“Anh biết trước đây là đồ khốn nạn, không ra gì. Em cho thêm một cơ hội nữa, nhất định sẽ đối xử tốt với em, bù đắp cho em gấp bội.”

Tôi bộ dạng đáng thương của ta, chỉ cảm thấy một trận buồn nôn.

Sớm biết như , cần gì phải thế lúc đầu?

Lúc tôi cần ta nhất, ta đã không chút do dự mà bỏ rơi tôi.

Bây giờ ta sa cơ thất thế, không còn đường lui, lại nhớ đến những điều tốt đẹp của tôi?

Trên đời này gì có chuyện dễ dàng như !

“Trần Chí Viễn,” tôi lạnh lùng lên tiếng, “dẹp cái bộ dạng giả nhân giả nghĩa đó của đi. Anh là loại người thế nào, tôi rõ hơn bất kỳ ai.”

“Anh không thật lòng hối hận, chỉ là không còn đường nào để đi, muốn tìm một chỗ dựa ở chỗ tôi mà thôi.”

“Anh nghĩ tôi vẫn là Hạ Chiêu Chiêu ngốc nghếch của ngày xưa, sẽ bị vài lời đường mật của lừa cho xoay như chong chóng sao?”

“Tôi cho biết, không thể nào nữa đâu. Giữa chúng ta, sớm đã ân đoạn nghĩa tuyệt rồi.”

“Sau này, đừng đến phiền cuộc sống của tôi nữa. Nếu không, tôi không ngại tặng thêm một xe ‘quà mừng’ đâu.”

Lời của tôi, như từng nhát dao, đ.â.m vào tim Trần Chí Viễn.

Mặt ta trắng bệch, môi run rẩy, muốn gì đó, cuối cùng lại không thốt ra một lời.

Phải, ta còn có thể nữa chứ?

Tất cả những ngụy tạo và lý do của ta, trước mặt tôi, đều trở nên nhợt nhạt, vô lực.

[ – .]

12.

“Chiêu Chiêu…” Trần Chí Viễn còn muốn gì đó.

“Cút!” Lý Tịnh không thể nhịn nữa, cầm cây cán bột xông tới.

Trần Chí Viễn sợ hãi ôm đầu bỏ chạy, lếch thếch chạy ra khỏi quán.

Nhìn bóng lưng chạy trối c.h.ế.t của ta, trong lòng tôi không một chút gợn sóng.

Loại người này, không đáng để tôi lãng phí thêm bất kỳ cảm nào vì ta nữa.

Lý Tịnh vẫn chưa nguôi giận: “Đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Cũng không tự soi gương xem mình là cái thá gì!”

Tôi , tiếp tục việc đang dang dở.

Chuyện này, đối với tôi, chỉ là một tiết nhỏ.

Cuộc sống của tôi, sẽ không vì Trần Chí Viễn mà có bất kỳ thay đổi nào nữa.

Lại một thời gian nữa trôi qua, tôi nghe Trần Chí Viễn ở quê, vì một lần say rượu sự, đánh nhau với người ta, khiến người đó bị thương nặng.

Nhà đối phương không chịu giải quyết riêng, kiện ta ra tòa.

Cuối cùng, ta vì tội cố ý thương tích, bị ba năm tù giam.

Nghe tin này, tôi chỉ khẽ thở dài một tiếng.

Kẻ đáng ghét, ắt có chỗ đáng thương.

Nhưng tất cả những điều này, đều là do chính ta ra.

Nếu ngày trước ta không ích kỷ đến , không thiển cận đến , có lẽ cuộc đời ta đã là một bức tranh khác.

Tiếc là, không có nếu như.

Quán ăn vặt của tôi, dưới sự nỗ lực chung của tôi và Lý Tịnh, ngày càng phát triển.

Chúng tôi mở thêm chi nhánh, còn đăng ký thương hiệu riêng.

Tôi trở thành “bà chủ Hạ”, “nữ cường nhân” trong lời của người khác.

Rất nhiều người ngưỡng mộ thành công của tôi, ngưỡng mộ sự độc lập và phóng khoáng của tôi.

Chỉ có bản thân tôi mới biết, tất cả những điều này có khó khăn đến nhường nào.

Tôi đã dùng bảy năm thanh xuân để nhận rõ bộ mặt của một kẻ cặn bã.

Cũng dùng cái giá của bảy năm đó, đổi lấy sự tỉnh táo và mạnh mẽ cho nửa đời còn lại.

Có đáng hay không, đã không còn quan trọng nữa.

Quan trọng là, cuối cùng tôi cũng đã sống thành dáng vẻ mà mình thích.

Dưới ánh nắng, tôi những vị khách ra vào quán, trên mặt nở một nụ chân thành.

Con đường tương lai còn rất dài, tôi biết, tôi sẽ luôn như , kiên định, dũng cảm bước tiếp.

Những ngày tốt đẹp thuộc về tôi, chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...