“Tôi luôn coi cậu là thân nhất. Tôi đã mọi thứ vì cậu, thậm chí chịu đựng để bảo vệ cậu. Nhưng đổi lại thì sao? Cậu phản bội tôi, vỡ lời hứa, kể tất cả với người khác. Cậu đẩy tôi ra để tự bảo vệ mình, mặc tôi chìm trong rắc rối. Rốt cuộc, tôi đã gì sai, Vi Vi? Tôi đã gì để cậu đối xử với tôi như ?”
Cả lớp lặng thinh. Không ai một lời, không ai cợt nữa. Họ tôi, người luôn lạnh lùng, kiêu ngạo, giờ đây đang khóc nức nở trước mặt mọi người. Những giọt nước mắt của tôi họ sững sờ, bởi họ biết nó không phải vì yếu đuối, mà vì sự phản bội đã vượt qua giới hạn chịu đựng.
Những ánh mắt tò mò bắt đầu chuyển sang phán xét. Họ không ngốc, và họ đã nghe những từ khóa quan trọng trong câu chuyện. Những câu hỏi không lời đang xuất hiện trong tâm trí từng người. Và giữa bầu không khí đặc quánh ấy, Vi Vi cúi gằm mặt, không dám ai.
Sự im lặng bao trùm căn phòng khoảng hai giây, sau đó cả lớp bùng nổ tiếng ồn.
Bầu không khí trong lớp bỗng chốc đảo ngược, những ánh mắt trước đó còn tò mò hoặc nghi ngờ giờ đây đồng loạt đổ dồn về phía Liễu Vi Vi. Một vài giọng bắt đầu vang lên, thì thầm đủ lớn để ta nghe thấy rõ:
“Tôi đã mà, Bạch Á vốn có gia thế và học lực tốt, sao có thể ra chuyện đáng xấu hổ như ? Thì ra là vì Liễu Vi Vi.”
“Lúc nãy còn ra vẻ bảo vệ người khác, ai ngờ đã tự lo cho mình trước rồi. Đúng là thánh giả tạo!”
“Thật đáng thương cho Bạch Á, có người như , chậc chậc chậc, xui tám kiếp nha, bị nó chơi lên đầu lên ̉, đâm cho nát bấy cái lưng luôn.”
Phần lớn những lời bàn tán này đều đến từ các nữ sinh. Ở độ tuổi mười bảy, mười tám, lòng chính nghĩa và cảm dễ bộc phát mạnh mẽ, họ bắt đầu đứng về phía tôi.
Một nữ ngồi gần đó rút từ cặp ra khăn giấy, bước đến đưa cho tôi. Ánh mắt ấy đầy vẻ cảm thông, như muốn rằng tôi không đơn độc.
“Đừng khóc nữa, cậu không đáng phải chịu đựng chuyện này,” ấy thì thầm, giọng nhẹ nhàng.
Những giọt nước mắt cuối cùng lăn dài trên má tôi, thay vì cảm giác yếu đuối, tôi thấy lòng mình trở nên lạnh hơn. Những lời thì thầm quanh tôi như xé toạc lớp vỏ hoàn hảo của Liễu Vi Vi.
Tôi ngước ta. Đôi mắt đỏ hoe, cố tỏ vẻ đáng thương, trong ánh mắt tôi chỉ còn sự lạnh lẽo.
Đáng tiếc, đây chưa phải là kết thúc. Tôi biết rõ, ta còn nhiều điều phải đối mặt. Và tôi sẽ không dừng lại ở đây.
Cảm giác của tôi lúc này không còn là đau khổ, mà là quyết tâm. Liễu Vi Vi có thể đã tính toán để bảo vệ mình, ta không lường trước rằng tôi cũng đã sẵn sàng viết lại câu chuyện này.
2.
Câu chuyện này, dù mang danh "thanh xuân", lại chẳng hề đẹp đẽ như tôi từng tưởng. Nó xoay quanh Liễu Vi Vi – nữ chính của cuộc đời mình, và hành trình từ bóng tối tới ánh sáng cùng sự đồng hành của nam chính Lâm Vũ. Nhưng ai biết rằng, để ta chạm đến đỉnh cao, đã có một người khác rơi xuống vực sâu không đáy. Người đó chính là tôi – kẻ bị lãng quên giữa những trang sách cuộc đời họ.
Tất cả bắt đầu từ ba ngày trước. Nhà Liễu Vi Vi rơi vào cảnh bế tắc sau khi mẹ ta mất vì bạo bệnh, để lại món nợ khổng lồ mà cha ta không gánh nổi. Ông bỏ đi, để lại ta và bà nội già yếu tự xoay sở. Đó là lý do ta bị những kẻ cho vay nặng lãi tìm đến.
Hôm ấy, tôi ở lại trường trực nhật. Khi tan học, không thấy Liễu Vi Vi đứng đợi ở cổng như thường lệ, tôi lo lắng đi tìm. Cuối cùng, tôi nghe thấy tiếng ta vang lên từ một con hẻm nhỏ gần trường. Không suy nghĩ, tôi lao vào cứu ta, chỉ để nhận ra mình đã phạm sai lầm lớn.
Đám người kia không hề dễ đối phó, và nếu không phải nhờ một người đàn ông trung niên cờ đi ngang qua hét lên, tôi không dám nghĩ điều gì đã chờ đợi chúng tôi tối hôm ấy.
Bạn thấy sao?