Xé Nát Mặt Nữ [...] – Chương 2

 

Tôi , giọng điềm tĩnh chứa đựng sự thách thức: “Vương Việt, có cần tôi chia sẻ ảnh chụp màn hình tin nhắn của cậu với tôi lên nhóm lớp không? Để mọi người xem rõ – ai mới là kẻ bịa chuyện. Một gã nhỏ nhen, bị từ chối thì quay sang trả thù như cậu, đúng là đáng khinh.”

Tôi vừa vừa mở điện thoại, tay lướt qua danh sách tin nhắn. Thực tế, tôi chẳng hề lo lắng. Khi đối mặt với kẻ vu oan, không cần vội vàng giải thích. Càng thanh minh, càng yếu thế. Điều quan trọng là bình tĩnh kéo dài thời gian, sử dụng bằng chứng để vạch trần sự thật.

“Cô tôi bịa đặt?!” Vương Việt gào lên, mặt đỏ bừng. Hắn chỉ tay vào tôi, giọng đay nghiến: “Ba ngày trước chính tôi thấy đi với một gã đàn ông vào hẻm nhỏ! Tôi tận mắt thấy... bị đè lên tường!”

Cả lớp ồ lên. Bầu không khí nặng nề hơn bao giờ hết. Tôi không thay đổi sắc mặt, trước khi tôi kịp lên tiếng, một giọng bất ngờ cất lên, ngắt lời hắn:

“Đủ rồi, Vương Việt! Cậu im đi!”

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Liễu Vi Vi – nữ chính hoàn hảo mà ai cũng ngưỡng mộ. Cô ta bước tới, gương mặt tràn đầy lo lắng, bàn tay run rẩy nắm lấy áo Vương Việt, giọng nhỏ lại vang lên rõ ràng trong sự im lặng:

“Cậu không thể như . Cậu quên những gì đã hứa với tôi rồi sao? Cậu đã hứa sẽ giữ im lặng!”

Cả lớp sững sờ. Một cơn sóng ngầm lan tỏa, ai nấy đều quay sang nhau với vẻ ngỡ ngàng. Vi Vi đứng đó, cố gắng lấy lại bình tĩnh, rõ ràng ta đã lỡ lời.

Cô ta quay sang tôi, giọng mềm mỏng: “Bạch Á, cậu đừng để tâm. Vương Việt chỉ là quá trong lúc nóng giận. Sắp vào tiết học rồi, chúng ta ra ngoài chuyện nhé?”

Tôi nở nụ nhạt, đôi mắt sắc lạnh ta. “Vi Vi, cậu kể chuyện ở ngõ hôm đó cho Vương Việt rồi sao?”

Cả lớp nín thở. Vi Vi tái mặt.

Tôi bước lên một bước, giọng đanh lại: “Hôm đó, chính cậu là người cầu xin tôi không báo cảnh sát. Cậu sắp thi đại học, không muốn rắc rối ảnh hưởng đến tương lai. Cậu sợ bị lộ chuyện đó, sợ danh tiếng hoàn mỹ của mình sụp đổ, nên ép tôi giữ im lặng!”

Tôi đặt tay lên ngực, cảm giác cơn đau cũ lại ùa về, lần này tôi không cho phép mình yếu đuối. “Tôi đã giữ im lặng vì cậu, để rồi hôm nay cậu ném tôi vào hố sâu này sao, Vi Vi?”

Không gian trong lớp im lặng đến đáng sợ. Vi Vi không đáp lại. Mọi ánh đầy hoài nghi hướng về phía ta.

Thề đấy, lần này bà mày sẽ không bao giờ để ai thao túng câu chuyện của bà nữa! Muốn diễn đúng không? Tao diễn cho chúng mày coi nè.

Lời tôi vừa thốt ra khiến Liễu Vi Vi đứng như hóa đá. Tôi lạnh lùng hất tay ta ra, ánh mắt tôi thẳng vào ta, ra vẻ đầy tổn thương xen lẫn tức giận:

“Liễu Vi Vi, tại sao cậu lại như với tôi?” Giọng tôi nghẹn lại, vẫn cứng rắn. “Hôm đó, tôi đã liều mình cứu cậu. Suýt nữa thì chính tôi đã gặp nguy hiểm. Cậu nghĩ chỉ mình cậu sợ sao? Cậu có biết, vì cậu mà mấy ngày nay tôi không ngủ nổi, ác mộng cứ bám lấy tôi? Vậy mà cậu hứa với tôi sẽ giữ kín chuyện này, rồi quay lưng biến tôi thành trò ?”

Cảm chất chứa bấy lâu bỗng bùng nổ, tôi không thể kìm nén nữa. Nỗi uất hận dâng tràn, cả người tôi run lên vì giận dữ. Mắt đỏ hoe, tôi ta, nước mắt tôi không còn là dấu hiệu của yếu đuối mà là lời tố cáo rõ ràng nhất.

“Không phải… tớ không cố ý…” Vi Vi lắp bắp, ánh mắt đầy hoảng loạn, tôi không để ta có cơ hội giải thích.

“Cậu không cố ý à?” Tôi nhạt, giọng nghẹn ngào. “Cậu còn nhớ không, lúc cậu vừa chuyển đến lớp này, không ai thèm để ý đến cậu. Chính tôi đã xin thầy cho cậu ngồi cạnh tôi. Cậu bảo không theo kịp bài, ai đã dành thời gian sau giờ học để giúp cậu? Tôi chưa bao giờ để cậu cảm thấy độc, luôn coi cậu là .”

Từng lời như dao cắt, không chỉ vào Vi Vi mà còn vào nỗi đau trong lòng tôi. Nước mắt tôi rơi không ngừng, tôi mặc kệ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...