“Thôi nào, ông Phương, ký tên đi cho nhanh! Người ta muốn đi, tự các ông không giữ thì phải chịu tổn thất thôi.”
Hiệu trưởng Mã nhạt, giọng điệu như thúc giục từng lời lại như dao nhọn đâm thẳng vào lòng tự tôn của hiệu trưởng Phương.
“Nếu tôi là ông, thay vì mất công nghĩ cách giữ người, tốt hơn hết là nên kiểm tra lại đạo đức nghề nghiệp của giáo viên trường mình. Tránh để học sinh phải chịu thêm những hành vi ‘đầu độc’ kiểu đó nữa.”
Ông dừng lại một chút, rồi cố nhấn thêm: “Tất nhiên, nếu lớp trọng điểm của các ông còn học sinh nào muốn chuyển trường, thì trường số một chúng tôi luôn sẵn lòng tiếp nhận. Rất hoan nghênh.”
Những lời đầy bóng gió của hiệu trưởng Mã khiến tôi không khỏi thầm cảm thán. Đúng là người đứng đầu trường trọng điểm, từng câu từng chữ đều đánh đúng vào lòng tự ái của người khác, khiến họ chẳng thể phản bác.
Đứng trước áp lực, hiệu trưởng Phương cuối cùng cũng chỉ có thể nghiến răng ký vào đơn chuyển trường, mặc dù trong lòng rõ ràng không cam tâm.
“Thế là xong, đúng không nào!” Hiệu trưởng Mã lớn, rồi vỗ vai hiệu trưởng Phương như để trấn an. “Ông cứ yên tâm, tôi sẽ sắp xếp cho Lộ Dao một môi trường học tập tốt nhất. Cô bé sẽ đạt thành tích xuất sắc, điều mà tôi chắc chắn các ông sẽ tiếc khi không giữ .”
Ông cầm tờ đơn, quay sang tôi, nụ đầy tự tin: “Miếng bánh ngon này, trường số bốn không giữ thì trường số một chúng tôi rất sẵn lòng tiếp nhận.”
Nhưng khi chúng tôi vừa bước ra khỏi văn phòng, một giọng vang lên từ phía sau, kéo mọi ánh trở lại.
“Đợi đã!”
Đặng Hàng, người vốn đứng yên suốt từ đầu, bỗng như bừng tỉnh khỏi trạng thái thất thần. Trên gương mặt ông ta, một nụ đắc ý nở ra, đôi mắt lóe lên vẻ gian xảo.
“Nó muốn chuyển trường, chỉ cần trường đồng ý là chưa đủ,” ông ta cất giọng, rõ ràng đã nghĩ ra điều gì đó. “Còn cần người giám hộ của nó ký tên nữa! Không có chữ ký của người giám hộ, thủ tục chuyển trường này sẽ không thể hoàn tất!”
Ông ta tôi bằng ánh mắt đầy trêu chọc, như thể vừa nắm mạch sống của tôi, càng càng tỏ ra đắc ý: “Cô bé này là trẻ mồ côi, đúng không? Không có người giám hộ hợp pháp thì sao ký tên? Thế này thì không xong rồi!”
Hiệu trưởng Mã ngay lập tức cau mày, mặt đỏ bừng vì tức giận. Nếu không phải vì đang ở trường học, tôi chắc chắn ông ấy đã xông tới túm lấy cổ áo Đặng Hàng từ lâu.
“Đặng Hàng! Ông bớt bậy đi! Cả trường đều biết Lộ Dao là trẻ mồ côi, ông câu này không sợ bị sét đánh sao?”
Ông quay sang hiệu trưởng Phương, giọng lạnh tanh: “Lão Phương, ông để loại người như dạy học sinh sao? Một giáo viên như thế, trường các ông định xử lý thế nào?”
Hiệu trưởng Phương khẽ liếc Đặng Hàng, ánh mắt vừa có chút khinh bỉ, vừa đầy do dự. Ông rõ ràng không đồng với hành của Đặng Hàng, cũng chẳng muốn mất đi một học sinh giỏi như tôi.
Sau một thoáng im lặng, ông nở một nụ gượng gạo, cố tìm lý do: “Lão Mã, hình của Lộ Dao quả thực khá đặc biệt. Lúc đầu, trường chúng tôi chấp nhận bé cũng phải đối mặt với rất nhiều rủi ro...”
Những lời biện minh vụng về ấy chẳng khác gì một lời thừa nhận rằng ông đang cố tìm cách giữ lại tôi, bất chấp cảnh trớ trêu hiện tại.
“Việc chuyển trường, dù thế nào cũng cần tuân theo quy trình,” hiệu trưởng Phương lên tiếng, giọng điệu ra vẻ thấu đạt lý. Ông hắng giọng, tiếp tục: “Hay là thế này, chúng tôi cần thêm thời gian. Hiện tại, tâm trạng của Lộ Dao cũng không ổn định. Đợi tôi liên hệ với phòng giáo dục để hỏi ý kiến, sau đó chúng ta sẽ bàn bạc thêm, ông thấy sao?”
Rõ ràng, đây chỉ là một cách kéo dài thời gian. Hiệu trưởng Phương muốn trì hoãn đủ lâu để tôi không còn cơ hội chuyển trường trước kỳ thi đại học, buộc tôi phải ở lại nơi này, mặc kệ họ tùy ý thao túng.
Đúng là lão làng! Mưu sâu kế hiểm, hố nào cũng sâu hơn cả trời đất!
Bạn thấy sao?