Giọng Đặng Hàng đột ngột vang lên, run rẩy và không giấu nổi sự hoang mang. Khuôn mặt ông ta cứng đờ, đôi mắt đầy vẻ không thể tin nổi.
Trước mắt ông ta là hiệu trưởng Mã, người đứng đầu trường trọng điểm danh tiếng nhất thành phố, lại đích thân xuất hiện, không chỉ phủi sạch lời lẽ phạm của ông ta mà còn thân thiện nắm tay tôi, nhiệt mời gọi tôi về trường của họ.
“Đúng, là tôi đây. Có vấn đề gì không?” Hiệu trưởng Mã xoay người, Đặng Hàng bằng ánh mắt lạnh lùng. Cách ông trả lời ngắn gọn mang đầy sự châm biếm.
Không thèm phí thêm một giây nào với Đặng Hàng, ông quay sang hiệu trưởng Phương, người đứng bên cạnh với khuôn mặt đã tái xanh từ lâu: “Hiệu trưởng Phương, đây là cách giáo viên trường ông đối xử với học sinh sao? Sỉ nhục các em ngay trước mặt mọi người? Tôi tự hỏi đạo đức nghề nghiệp ở đâu? Trường ông cũng dám giữ lại những kẻ như thế này à?”
Sau khi , ông lập tức quay sang tôi, nét mặt trở lại hiền hòa. “Lộ Dao, em cứ yên tâm. Ở trường số một, chúng tôi luôn đặt nhân phẩm lên hàng đầu. Những việc như sẽ không bao giờ xảy ra!”
Ông quay đầu gọi một giáo đứng phía sau: “Cô Vương, tôi đúng không?”
Cô giáo Vương lập tức gật đầu, mỉm , vẻ mặt tràn đầy sự tự tin và kiêu hãnh: “Đúng , thầy Mã. Ở trường số một, học sinh luôn tôn trọng.”
Những lời ấy như những nhát búa cuối cùng giáng xuống sự kiêu ngạo của Đặng Hàng. Ông ta cúi gằm mặt, không dám thêm lời nào.
"Đúng , đúng !" Cô Vương – giáo viên chủ nhiệm lớp trọng điểm của trường số một – bước nhanh tới, nắm lấy tay tôi với vẻ hào hứng không che giấu. “Lộ Dao, cuối cùng cũng gặp em! Cô đã nghe danh em từ lâu rồi. Lớp của là một đại gia đình đầy thương và đoàn kết, em cứ yên tâm nhé!”
Nhìn nụ chân thành của ấy, tôi cố gắng giữ nét mặt bình thản. Nhưng trong lòng, tôi không khỏi bật trước lời lẽ đầy màu sắc “hoa mỹ” ấy. Tôi đáp nhẹ nhàng, giọng nhỏ nhẹ: “Em mong sẽ giúp đỡ nhiều ạ.”
Ngay lập tức, một nhóm giáo viên từ trường số một bày tỏ sự vui mừng không giấu nổi. Họ rối rít bàn nhau, giọng đầy phấn khích: “Đi thôi, thủ tục chuyển trường cho em ngay! Em học lớp nào? Để chúng tôi bảo người thu dọn đồ giúp em!”
Hiệu trưởng Mã, mặt mày rạng rỡ như vừa thắng lớn, đến nỗi những nếp nhăn trên khuôn mặt cũng giãn ra. Ông không thèm để ý đến sắc mặt u ám như mực của hiệu trưởng Phương, vội kéo tôi đi về phía văn phòng.
Cả đám đông sững sờ, không ai tin nổi những gì đang diễn ra. Từ Đặng Hàng, Lữ Hiểu Đồng, đến các học sinh và giáo viên hóng chuyện đều chết lặng.
Lữ Hiểu Đồng – người chỉ muốn chiếm lấy suất tuyển thẳng của tôi – giờ đây không khác gì một bức tượng, đứng ngây ra mà không thể nên lời. Còn Đặng Hàng, người luôn coi thường và chèn ép tôi, bàng hoàng nhận ra rằng tôi đã âm thầm liên lạc với hiệu trưởng Mã từ trước. Sự thật rằng trường số một đã “đào mỏ” tôi từ lâu khiến ông ta gần như nghẹn họng.
Trong nguyên tác, nữ chính vốn cũng trường số một để mắt từ trước khi bước vào vòng chung kết toàn quốc. Nhưng vì lòng biết ơn đối với ngôi trường hiện tại – nơi lệ nhận và miễn học phí – đã nhiều lần từ chối lời mời của họ.
Sự biết ơn ấy trở thành gông xiềng, khiến không ngừng nhún nhường. Khi đối mặt với sự hãm của Lữ Hiểu Đồng và những áp lực đạo đức, chỉ cam chịu, để rồi cuối cùng bị bạo lực mạng hủy hoại hoàn toàn và cả nhà trường cũng quay lưng.
Nhưng nhẫn nhịn hay phản kháng đều không thể thay đổi số phận của . Nguyên chủ không nhận ra rằng, chính thành tích và tài năng của mình mới là vũ khí mạnh mẽ nhất. Cô không cần nhẫn nhịn, cũng chẳng cần đấu tranh với những kẻ muốn dìm mình xuống. Điều nên là lạnh lùng, dứt khoát rời khỏi nơi này, sử dụng năng lực của mình để khẳng định giá trị, và tự tay vươn tới những đỉnh cao mà không ai có thể chạm tới.
Bạn thấy sao?