Phần 1
Phần 2 (Đang đọc)
Để thực hiện nguyện vọng của người ủy thác, vừa bước chân vào thế giới tiểu thuyết, tôi đã bị nữ chính lấy đạo đức ra để ép buộc.
"Lộ Dao, coi như tôi cầu xin cậu! Trả lại suất tuyển thẳng cho tôi đi! Đối với cậu, nó chẳng có ý nghĩa gì! Nhưng đối với tôi, đây là cơ hội duy nhất để thay đổi cuộc đời!"
Nữ chính đứng trên nóc tòa nhà, nước mắt đong đầy, tưởng như đau khổ lắm thực ra lời nào cũng ám chỉ rằng tôi đã cướp đi thứ thuộc về ta. Giáo viên chủ nhiệm thì như thường lệ, chẳng mảy may bận tâm, chỉ biết ép tôi phải nhường suất tuyển thẳng.
Máy quay hướng thẳng vào tôi, gương mặt không chút cảm . Tôi lặng lẽ màn kịch đang diễn ra, trong tiếng hối thúc và những lời chỉ trích, tôi bình thản mở lời:
"Được thôi, cậu muốn thì tôi nhường lại cho cậu."
1
"Cậu... cậu vừa gì?"
Lữ Hiểu Đồng trên nóc tòa nhà sững người, khuôn mặt vốn chuẩn bị khóc lóc bỗng dừng lại, trông vô cùng ngạc nhiên. Diễn xuất lật mặt nhanh như trở bàn tay của ta khiến tôi muốn bật , tôi vẫn chậm rãi đáp:
"Tôi , cậu muốn suất tuyển thẳng đó, tôi sẽ nhường lại cho cậu."
Không chỉ Lữ Hiểu Đồng, mà cả hiệu trưởng, giáo viên và đám học sinh đang hóng hớt bên dưới đều trố mắt kinh ngạc. Suất tuyển thẳng là thứ vô cùng khó đạt , ai cũng biết điều đó. Để có , người ta phải cạnh tranh quyết liệt, chứ không phải là thứ muốn lấy thì lấy.
Vậy mà tôi lại đồng ý nhường.
"Thật sự cậu đồng ý sao?"
Lữ Hiểu Đồng vẫn đứng trên mép tòa nhà, lần này giọng đã ngập ngừng. Theo kế hoạch của ta, tôi đáng ra phải bị dồn ép bằng đủ mọi lý lẽ, bị cộng đồng mạng chỉ trích không ngừng, đến mức cuối cùng mới miễn cưỡng đồng ý nhường suất.
Trong nguyên tác, Lộ Dao chính là không chịu nhượng bộ, cuối cùng bị đẩy vào thế bạo lực mạng, dẫn đến cái kết bi thảm. Nhưng tôi thì khác, tôi là kẻ bất ngờ đến từ một thế giới khác.
"Chứ còn cách nào khác nữa? Cậu đã dùng tính mạng để ép buộc tôi, chẳng lẽ tôi còn có thể để cậu chết thật sao?"
Tôi cố nén cảm , giọng vừa buông ra, lập tức đôi mắt tôi ngấn nước.
Gặp loại người dùng đạo đức để ràng buộc người khác, bước đầu tiên phải là nhún nhường, lấy nhu khắc cương!
Tôi nặng nề lên tiếng: "Chúng ta là học, có gì không thể với nhau một cách rõ ràng sao? Cậu thế không chỉ ảnh hưởng đến nhà trường mà còn là vô trách nhiệm với chính mình."
"Cậu có nghĩ đến cha mẹ mình không? Họ chỉ có cậu là con , cậu thế liệu có xứng đáng với họ không?"
Lời của tôi vang lên, không chỉ là sự khuyên nhủ mà còn đánh trúng tâm lý của ta.
"Tôi biết cậu là học sinh có hoàn cảnh khó khăn, gia đình không hề dễ dàng. Chính vì , cậu càng không thể coi thường mạng sống của mình như thế!" Tôi tiếp, giọng nghẹn lại, đôi mắt đỏ hoe, từng lời nặng nề nhượng bộ: "Bao nhiêu người ở đây chứng, tôi đồng ý nhường suất tuyển thẳng cho cậu, đừng rùm beng nữa, mau xuống đi!"
Cục diện vốn bất lợi cho tôi bắt đầu có sự thay đổi khi tôi lên tiếng, sự mềm mỏng khiến mọi người có phần cảm thông. Hiệu trưởng, người vừa gật đầu ra lệnh cho tôi, bỗng trở nên do dự: "Lộ Dao, em thực sự muốn nhường suất tuyển thẳng sao?"
Tôi gật đầu, buồn bã : "Em không thể để cậu ấy chuyện ngu ngốc . Thầy đã hứa, nếu em giành huy chương vàng, suất tuyển thẳng sẽ thuộc về em. Nhưng em không biết vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này, cũng không hiểu sao Hiểu Đồng lại quyết liệt như . Chắc hẳn cậu ấy đã rơi vào đường cùng."
Bạn thấy sao?