21
Ra khỏi quán bar, tôi nhanh chóng gọi một chiếc taxi, bám sát chiếc xe của Tống Tư Triết.
Thật may là tôi nhanh chóng xử lý huống, cầm điện thoại của , ấy cũng đã mở khóa trước đó.
Tôi tìm thấy thông tin liên lạc, bắt đầu tra cứu số điện thoại. Dừng lại ở một số với tên "Anh trai", tôi lập tức gọi qua.
Rất nhanh, bên kia có tín hiệu.
“A lô, Viện Viện, sao lại gọi điện thoại cho ?”
Một giọng khàn khàn từ bên kia vang lên.
“Chào , là trai của này phải không?”
“Cô là ai, sao lại cầm điện thoại của em tôi?” Giọng bên kia ngay lập tức trở nên cảnh giác.
“Tôi là ai không quan trọng, tôi gọi cho để thông báo rằng em đang gặp nguy hiểm. Nếu không muốn ấy gặp phải chuyện ngoài ý muốn, tốt nhất là lập tức đến đây.”
Bên kia dừng lại vài giây rồi nhanh chóng trả lời: “Cô đang ở đâu?”
“Tôi ở gần đường Nhân Dân, hướng đi về khu vực Oasis International. Tôi không biết họ sẽ đi đâu cứ đến đây trước đã, tôi sẽ thông báo cho vị trí cụ thể khi có thể.”
Khi tôi vừa dứt lời, cuộc gọi bị ngắt.
Chạy khoảng nửa giờ, xe đi vào một khách sạn khá đơn giản.
Có vẻ như Tống Tư Triết không muốn vào một khách sạn quá xa hoa.
Dừng xe xong, ta đỡ vào khách sạn, đi đến quầy lễ tân thủ tục nhận phòng, rồi sau đó ấn thang máy.
Qua cửa kính, tôi thấy ta ấn nút lên lầu 3.
Tống Tư Triết đỡ vào thang máy.
Tôi đợi một chút, rồi mang khẩu trang vào, đi đến quầy lễ tân.
“Chào , khách vừa lên thang máy rơi điện thoại, tôi muốn hỏi họ ở phòng nào, tôi sẽ mang điện thoại trả lại cho họ.”
Nhân viên lễ tân tôi với vẻ nghi ngờ: “Xin hỏi là ai?”
“Tôi là của họ.”
Cô vẫn tôi nghi ngờ: “Tôi cần gọi điện xác nhận với khách.”
“Cô chỉ cần cho tôi biết phòng của họ là .”
“Xin lỗi, , đây là thông tin cá nhân của khách, tôi không thể tiết lộ.”
Tôi có chút sốt ruột, tính toán khai báo số phòng lại sợ sẽ lộ ra quá nhiều thông tin ở đây.
May thay, điện thoại của tôi lúc này vang lên, là người lúc nãy.
“Tôi đến khách sạn rồi, ở đâu?”
Không thể ngờ ấy lại nhanh như , tôi mới chỉ xuống xe mà thôi.
Nhìn qua cửa kính, quả nhiên tôi thấy một người đàn ông cao lớn đứng trước cửa. Tôi vẫy tay với ấy.
“Em tôi đâu?”
Anh ấy tiến đến, trực tiếp hỏi tôi.
Người đàn ông này có vẻ không dễ đối phó.
Đó là cảm giác đầu tiên của tôi.
“Họ đã lên rồi.”
“Phòng nào?” Anh ấy lại hỏi.
Ánh mắt sắc bén, giọng lạnh lùng.
Tôi nuốt nước miếng, chỉ vào nhân viên lễ tân : “Cô ấy chưa cho tôi biết.”
Anh ấy ngay lập tức quét ánh mắt sắc bén về phía nhân viên lễ tân, trước khi ấy kịp gì, ấy nhanh chóng cầu.
“Phòng số 309.”
Có vẻ nhân viên lễ tân cảm thấy giống tôi, người đàn ông này không dễ bị giỡn.
Nghe thấy số phòng, ấy nhanh chóng bước vào thang máy, tôi vội vàng theo sau.
22
Ra khỏi thang máy, tôi chần chừ một chút, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo của người đàn ông cao lớn.
“Cái này, tôi không tiện lộ diện, nên sẽ đợi ở khu hành lang lầu.”
Anh ấy có chút kỳ lạ, không gì, chỉ gật đầu rồi bước ra khỏi thang máy.
Tôi đợi trong hành lang một lúc.
Khách sạn yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Quá yên tĩnh.
Tôi cảm thấy nghi ngờ, có chuyện gì đang xảy ra ?
Đang suy nghĩ, điện thoại trong tay lại vang lên.
“Lại đây.”
Chỉ hai từ ngắn gọn đầy ẩn ý.
Tôi ngẩn người, cuối cùng vẫn quyết định đi vào xem thử.
Vào phòng 309.
Cảnh tượng bên trong khiến tôi bất ngờ, Tống Tư Triết nửa thân trần nằm trên sàn, không nhúc nhích.
Trên mặt ta còn có một vết bầm rõ rệt.
Tôi bị sốc, người đàn ông kia.
“Anh g.i.ế.c ta rồi sao?”
Người đàn ông lạnh lùng tôi, phun ra ba chữ.
“Chỉ ngất thôi.”
Anh ấy quét mắt quanh phòng.
Cô trên giường vẫn đang mê man, nút áo trên n.g.ự.c đã cởi ra, lộ ra áo lót màu đỏ.
Bạn thấy sao?