Xé Mặt Gia Đình [...] – Chương 7

16

 

Bữa tối đã ăn đến một nửa thì điện thoại của Tống Tư Triết đổ chuông.

 

Sau đó, ta đứng dậy ra khỏi phòng ăn, đi vào phòng khách đứng bên cạnh cửa lớn nghe điện thoại.

 

Tôi có một cảm giác kỳ lạ, rằng cuộc điện thoại này có thể giúp tôi phát hiện điều gì đó.

 

Vì thế, tôi đặt ấm trà lên mặt bàn gần bình phong, giả vờ tìm lá trà trong ngăn kéo thật ra là lắng tai nghe tĩnh từ phòng khách.

 

“Ý cậu là người bên Học viện Âm nhạc ấy à? Nhưng bây giờ tôi đang ở nhà.” Giọng Tống Tư Triết nghe có vẻ tiếc nuối.

 

 

“Bây giờ e là không rồi.”

 

 

“Khoảng 9 giờ đi, các cậu đang ở đâu?”

 

 

“Quán bar Hoàng Triều, phòng A206. Được, tôi sẽ qua ngay.”

 

 

Tống Tư Triết nhanh chóng kết thúc cuộc gọi rồi quay lại bàn ăn.

 

Tôi mang ấm nước trà vừa pha để lên bàn ăn, sau đó trở về phía bếp.

 

Quán bar Hoàng Triều, phòng A206.

 

Xem ra, lát nữa tôi phải tìm lý do để đi ra ngoài mới .

 

Tôi bắt đầu nghĩ xem nên lấy lý do gì để xin phép bà Trương nghỉ một lát.

 

Bà Trương đã việc ở biệt thự này gần hai năm. Dù nữ chủ nhân Tiêu Bảo Vinh tính kỳ quặc, chút là mắng mỏ hoặc sỉ nhục ít nhất tiền lương không tệ. Vì thế, bà Trương thường nhẫn nhịn chịu đựng.

 

17

 

8 giờ rưỡi, bữa tối kết thúc.

 

Tài xế đã chờ sẵn bên ngoài, mọi người khách khí và trang trọng từ biệt nhau.

 

Sau khi khách khứa rời đi, Tống Tư Triết không thể chờ nổi muốn lái xe, điều này khiến mẹ ta cảm thấy bất mãn.

 

“Đã muộn thế này rồi, còn muốn đi đâu?”

 

Tống Tư Triết không trả lời.

 

Tiêu Bảo Vinh nhíu mày, tiến lên giữ chặt hắn lại.

 

“Con trai, mẹ đã cảnh cáo con rồi, gần đây bố của con đang trong giai đoạn căng thẳng, đừng thêm chuyện gì rắc rối. May mà lần trước cái nhảy lầu tự sát, lúc này mới đỡ rắc rối.”

 

“Vâng, vâng, con biết rồi.”

 

Tống Tư Triết đáp lại một cách không kiên nhẫn, rồi mở cửa xe, đạp mạnh chân ga rồi lái xe đi.

 

18

 

Tôi nhanh chóng dọn dẹp xong nhà ăn và phòng bếp, đang định xin nghỉ với bà giúp việc Trương thì bà ấy với tôi:

 

“Tống tiên sinh vừa mới uống quá nhiều, ông ấy bảo muốn uống trà giải rượu, đi nấu cho ông ấy đi.”

 

Tôi đành phải theo.

 

Sau khi nấu trà giải rượu xong, tôi mang đến thư phòng.

 

Tống Hoài An đang nghe điện thoại.

 

Từ cuộc chuyện của ông ta với chủ tịch Thịnh Viễn trên bàn ăn, tôi đã nghe ra rằng gần đây công ty của ông ta có một dự án lớn, nếu dự án thành công, công ty sẽ phát triển mạnh mẽ hơn, quy mô còn vượt xa hiện tại.

 

Nếu thật đúng như , con trai và con của ông ta có lẽ lại càng tự tin những việc sai trái hơn.

 

Tôi đặt trà giải rượu lên bàn việc, bên cạnh là một đống tài liệu và một hộp chuyển phát nhanh.

 

Đó là hộp chuyển phát nhanh từ Khai Phong.

 

Tôi liếc qua một cái, bên trong hộp là một món đồ khiến tôi vô cùng bất ngờ.

 

Đó là một thứ đồ bịt mắt kỳ lạ.

 

...

 

Chưa bao giờ thấy thế, quả thực tôi choáng váng.

 

Ngạc nhiên và sững sờ tại chỗ.

 

Tống Hoài An vẫn đang đứng bên cửa sổ nghe điện thoại, không ý đến tôi.

 

Khi tôi phản ứng lại, tôi nhanh chóng lấy khay trà và rời khỏi thư phòng.

 

Không trách người ta ông ta ra vẻ đạo mạo.

 

Những món đồ trên bàn việc của Tống Hoài An, tôi không nghĩ đó là đồ mà ông ta và bà Tiêu Bảo Vinh cùng nhau sử dụng.

 

Theo tôi biết, hai vợ chồng họ luôn ngủ riêng phòng.

 

Nghĩ lại cũng chẳng có gì lạ.

 

Tống Hoài An có tiền có thế, tuổi cũng không lớn lắm, nhiều nhất là bốn, năm mươi tuổi, đàn ông trong độ tuổi đó suy nghĩ không giống như đâu.

 

Quả nhiên là cha nào con nấy.

 

Thế gian này quạ đen luôn giống nhau mà thôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...