Xé Mặt Gia Đình [...] – Chương 3

Tiêu Bảo Vinh nghe , liền gật gù tán đồng.

 

"Cũng phải, ai dám giành trai của con mẹ."

 

Tống Mộng Dao tô son xong, chuẩn bị bước ra khỏi nhà.

 

"Anh con đâu? Còn chưa dậy à?"

 

"Hôm qua nó ngủ muộn. Đúng rồi, mẹ hỏi con, học gì đó của con sao rồi?"

 

Tống Mộng Dao lấy kính râm từ trong túi ra. Nghe mẹ nhắc đến chuyện này, khóe môi ta nhếch lên một cách hờ hững.

 

"Nhảy lầu tự sát rồi."

 

"Thật sao?"

 

Tiêu Bảo Vinh không giấu nổi vẻ vui mừng, hỏi thêm: "Chết chưa?"

 

"Nghe ngã thành người thực vật."

 

"Không c.h.ế.t à?" Gương mặt Tiêu Bảo Vinh lập tức lộ vẻ thất vọng, giống như tiếc nuối một điều đáng lẽ phải xảy ra.

 

"Loại con ti tiện đó, mạng cũng thật dai. Nhảy lầu mà không c.h.ế.t ."

 

"Dù sao bây giờ cũng đã trở thành người thực vật, sống hay c.h.ế.t cũng chẳng khác gì nhau."

 

Tống Mộng Dao với giọng điệu bình thản, pha chút ghét bỏ rõ rệt, như thể đang bình luận một chuyện nhỏ nhặt, chẳng đáng để tâm.

 

6

 

Tay tôi run rẩy không ngừng khi đang lau dọn tủ kính, suýt chút nữa đổ một bức tượng nhỏ bằng sứ trắng tinh tế.

 

Quay đầu về phía hai mẹ con họ, giờ đây trong mắt tôi, họ giống như hai con rắn độc, đang nhả ra từng lời cay nghiệt ở phòng khách.

 

"Thật đúng là, loại con cỏ dại như thế, dù không nhảy lầu thì có thể chúng ta chứ. Trước đây còn định dùng mười vạn để bịt miệng nó, giờ thì coi như tiết kiệm tiền."

 

Tiêu Bảo Vinh hừ lạnh một tiếng, giọng đầy vẻ khinh bỉ.

 

Thì ra, ngày đó Tiêu Bảo Vinh xuất hiện ở khu nhà trọ là vì lý do này.

 

Như tôi đã nghi ngờ, chuyện em nhảy lầu quả nhiên có liên quan đến gia đình này.

 

"Lên gọi Tư Triết xuống đây đi," Tiêu Bảo Vinh đột nhiên lên tiếng, về phía tôi.

 

Làm việc ở đây nửa tháng, trước giờ bà ta chưa từng trực tiếp gọi tên tôi. Thường thì chỉ là những tiếng "Ê", "Cô kia", hoặc kiểu xưng hô hời hợt khác.

 

Thật lòng mà , nếu không phải vì muốn điều tra rõ chân tướng chuyện em tôi nhảy lầu, tôi đã không ở lại đây thêm một ngày nào nữa.

 

Tiêu Bảo Vinh đúng là người phụ nữ vừa thế lực, vừa thực dụng, vừa đáng ghê tởm nhất mà tôi từng gặp. Giờ đây, cách bà ta chuyện, tôi còn nhận ra sự độc ác đến tận xương tủy.

 

"Mẹ nào con nấy." Con cái của bà ta cũng m.á.u lạnh và đê tiện chẳng kém gì.

 

Đây chính là một gia đình tội ác.

 

7

 

Tôi đứng trước cửa phòng Tống Tư Triết, trong đầu cố gắng tính toán sao có thể lấy mật mã của cái iPad kia.

 

Nếu thực sự không còn cách nào, có lẽ tôi sẽ phải mạo hiểm mua một cái camera ẩn để lén đặt trong phòng Tống Tư Triết khi ta không ý.

 

Đến thời điểm này, tôi đã chẳng còn bận tâm liệu hành đó có vi phạm pháp luật hay không. Dù phải trả bất kỳ giá nào, tôi cũng phải điều tra rõ chân tướng sự việc.

 

Gõ cửa hai lần, bên trong nhanh chóng vang lên một giọng đáp lại:

 

"Vào đi."

 

Tống Tư Triết dường như vừa tắm xong, áo choàng tắm buộc hờ hững.

 

Liếc mắt một cái, tôi đã thấy cái iPad kia, đặt cùng khay đồ ăn trên tủ đầu giường.

 

Nhìn ly sữa bò uống dở một nửa trên mâm, tôi bỗng nảy ra một ý tưởng.

 

"Bà Tống bảo tôi gọi xuống, tiện thể mang mâm đồ ăn này đi."

 

Anh ta hờ hững gật đầu, không tỏ vẻ gì.

 

Khi cầm lấy khay, tôi cố nghiêng ly sữa bò. Chất lỏng màu trắng nhanh chóng đổ tràn ra màn hình iPad, gần như che phủ hơn nửa màn hình.

 

Tôi vội vàng giả bộ hoảng loạn, lục tìm khăn giấy:

 

"Xin lỗi, xin lỗi, thật sự xin lỗi!"

 

Tống Tư Triết tiến lại, cầm lấy iPad.

 

Tôi đưa cho ta một tờ khăn giấy mỏng hiển nhiên là không đủ, vì cả hai mặt iPad đều đã bị sữa bò bẩn.

 

Tống Tư Triết nhíu mày, vẻ mặt đầy khó chịu, ngón tay dính dính sữa bò khiến ta bực bội lắc lắc tay.

 

Sau đó, ta đưa tay nhấn nút bên cạnh iPad.

 

Trái tim tôi đập thình thịch, loạn nhịp.

 

Nhưng...

 

Cuối cùng, trước khi nhập mật mã màn hình, ta ngừng lại, lau sạch ngón tay trên áo choàng, rồi dùng dấu vân tay để mở khóa.

 

Cả người tôi tràn đầy thất vọng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...