Xé Mặt Gia Đình [...] – Chương 2

Sự giáo dưỡng như không phải là thứ mà gia đình bình thường có thể bồi đắp .

 

Tống Mộng Dao dường như rất thích ấy.

 

Rốt cuộc, dáng vẻ e thẹn mang theo nụ của một người phụ nữ đang là thứ khó có thể giả vờ.

 

Tất nhiên, cũng có khả năng ta thích chính gia cảnh của đối phương.

 

Tôi bê bát canh đến đặt trên bàn ăn.

 

Tống Mộng Dao liếc tôi một cái, rồi quay sang hỏi:

 

“Mẹ, nhà mình đổi người giúp việc à?”

 

“Ừ.”

 

Tiêu Bảo Vinh không thèm tôi, chỉ nghiêng đầu tiếp tục chuyện với vị khách kia.

 

Tống Mộng Dao khẽ đánh giá tôi một lượt, rồi không gì thêm.

 

Nhưng trái lại, trai , Tống Tư Triết, lại nhẹ nhàng liếc tôi, khóe môi nở một nụ mang vẻ nghiền ngẫm.

 

“Sao thấy hơi quen mặt nhỉ.”

 

Đúng kiểu công tử phóng túng.

 

Tiêu Bảo Vinh tỏ vẻ không hài lòng, trừng mắt con trai một cái.

 

Sau đó, bà ta liếc mắt cảnh cáo tôi.

 

Tôi hiểu ngay rằng bà đang ra hiệu cho tôi rời đi.

 

3

 

Ngày hôm sau.

 

Vào lúc 9 giờ sáng, bà Trương bảo tôi mang bữa sáng lên tầng hai cho Tống Tư Triết.

 

Xem ra vị công tử này quả thật đã quen nuông chiều từ bé.

 

Nhớ lại vẻ mặt nghiền ngẫm tối qua của ta, tôi không khỏi nhíu mày.

 

Nhưng đã đến nước này, tôi không còn quyền lựa chọn.

 

Khi bước vào phòng, Tống Tư Triết đang nửa thân trần, tựa lưng vào giường xem video.

 

Thấy tôi bước vào, ta nhanh chóng chiếc iPad trong tay.

 

Một âm thanh quen thuộc, khàn khàn như tiếng khóc nức nở, đột nhiên im bặt.

 

Tôi lập tức đứng khựng lại tại chỗ.

 

“Sao thế?” Anh ta tôi.

 

Giọng của ta kéo tôi trở về thực tại. Tôi vội nghiêng mặt đi, đưa tay che mắt, giả vờ bối rối.

 

“Chị Trương bảo tôi mang bữa sáng lên đây.”

 

Một tiếng khẽ, nửa chế nhạo vang lên. Tống Tư Triết tùy tiện quấn khăn tắm quanh nửa người dưới rồi bước đến gần tôi.

 

“Đưa tôi.”

 

Tôi sững sờ, rồi đưa khay đồ ăn cho ta.

 

“Người đẹp, họ gì?” Anh ta vừa uống một ngụm sữa bò, vừa lơ đãng hỏi.

 

Tôi ngập ngừng một chút: “Họ Lâm.”

 

“Người ở đâu?”

 

“Thành phố A.”

 

Một khoảng im lặng.

 

Tôi cảm giác ánh mắt ta lướt qua trước n.g.ự.c mình, khiến cả người tôi nổi da gà.

 

Tôi cố gắng hết sức để kiềm chế cơn buồn nôn đang dâng lên trong dạ dày.

 

Sau đó, ta hỏi thêm vài câu. Tôi trả lời từng câu một, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.

 

5

 

Tôi thất thần bước vào bếp, lúc này mới nhận ra tay chân mình đã lạnh ngắt.

 

Nếu tôi không nghe nhầm, âm thanh khóc nức nở phát ra từ iPad của Tống Tư Triết ban nãy rất giống với giọng của Chu Vũ, em tôi.

 

Chẳng lẽ Tống Tư Triết quen biết Chu Vũ?

 

Hoặc là, ta đã gì con bé?

 

Có khi nào chính Tống Tư Triết mới là nguyên nhân trực tiếp khiến Chu Vũ nhảy lầu?

 

Điều này cũng có thể giải thích vì sao Tiêu Bảo Vinh lại tìm đến Chu Vũ.

 

Nếu chỉ là bị bắt nạt ở trường, Chu Vũ có lẽ sẽ không tuyệt vọng đến mức nhảy xuống từ tầng bảy như .

 

Tâm trí tôi rối bời, hoang mang.

 

Tôi phải nhanh chóng điều tra sự thật.

 

Nhưng thế nào để có thể xem lại đoạn video vừa nãy?

 

6

 

Trong phòng khách, Tống Mộng Dao bước xuống lầu.

 

Cô ta mặc một bộ váy liền màu trắng tinh khôi, thiết kế tinh tế với những đường cắt ren, trên cổ đeo vòng ngọc trai cực kỳ nổi bật. Tóc dài uốn nhẹ, khiến ta trông như một nàng công chúa.

 

Tiêu Bảo Vinh thấy con , khuôn mặt lập tức ánh lên vẻ hiền từ.

 

"Ăn mặc xinh đẹp thế này, chuẩn bị đi hẹn hò với Dĩ Ninh sao?"

 

Tống Mộng Dao gật đầu, đáp: "Vâng."

 

"Con nhớ với Dĩ Ninh, khi nào để ba mẹ gặp ba mẹ cậu ấy, cùng ăn một bữa cơm."

 

"Để gì?"

 

"Đương nhiên là bàn chuyện đính hôn của hai đứa, tốt nhất là năm nay đính hôn, sang năm tốt nghiệp thì cưới luôn."

 

"Mẹ gấp gáp như gì."

 

Tống Mộng Dao lấy son môi từ trong túi ra, soi gương để dặm lại trang điểm.

 

"Nha đầu ngốc, mẹ là vì muốn tốt cho con. Chưa nghe câu đêm dài lắm mộng sao? Triệu Dĩ Ninh là kiểu đàn ông mà phụ nữ nào cũng thích. Nhỡ đâu bị ai đó giành mất thì con khóc cũng chẳng kịp!"

 

Tống Mộng Dao nhạt, rõ ràng không để lời này vào lòng.

 

"Con lại muốn xem thử, ai dám giành với con."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...