38
Sau khi đối phương rời đi, Tiêu Bảo Vinh liền lớn tiếng gào lên với chồng trong phòng khách.
“Ông lại để con trai cưới kỳ quái đó sao?”
“Vậy còn có biện pháp gì tốt hơn không?”
“Ai biết liệu ta có phải cố ý quyến rũ Tống Tư Triết không?”
Nhắc đến điều này, sắc mặt Tống Hoài An lại càng không tốt.
“Thằng nghịch tử đâu, bảo nó ra đây cho tôi!”
“Suốt ngày ông chỉ biết rầy con, trước mặt người ngoài lại chẳng dám câu nào.” Tiêu Bảo Vinh không vui chỉ trích chồng.
“Bà cái gì?” Tống Hoài An tức thì thay đổi sắc mặt.
“Chẳng lẽ tôi sai à?” Tiêu Bảo Vinh không chịu thua.
Nghe thời trẻ Tống Hoài An giàu nhờ vào bố vợ, xem ra lời đồn không sai.
Nếu không thì với địa vị hiện tại của ông ta, sao Tiêu Bảo Vinh có thể dám cãi nhau mạnh miệng như .
“Việc thì ít, mà hỏng việc thì nhiều.” Tống Hoài An tức giận rống lên với vợ, sau đó lại gọi lớn:
“Tống Tư Triết đâu, bảo nó ra đây cho tôi!”
Tiêu Bảo Vinh cũng không chịu thua, trả lời lớn:
“Làm sao tôi biết nó đi đâu, nếu ông thấy chúng tôi không vừa mắt, tôi sẽ đưa con về nhà mẹ đẻ, tránh cho ông thấy phải phiền lòng.”
“Quả thật không thể lý.” Tống Hoài An xong rồi phất tay áo đi vào thư phòng.
Tiêu Bảo Vinh tức giận ngồi phịch xuống ghế sofa, hờn dỗi : “Mọi chuyện đều rối ren, tôi muốn uống trà.”
Bà Trương và tôi nhau một cái.
“Cô đi đi.” Bà ấy với tôi.
Không còn cách nào, tôi đành phải đi pha trà.
39
Rất nhanh, trà đã pha xong.
Tiêu Bảo Vinh chỉ vừa nhấp một ngụm nhỏ, lập tức phun ra, đặt mạnh chiếc ly xuống bàn, trừng mắt tôi:
"Cô định bỏng c.h.ế.t tôi sao?"
Tôi biết đối phương cố khó dễ, chỉ có thể giải thích:
"Phu nhân, đây là trà mới vừa pha xong."
"Mới pha xong mà đã mang tới ngay, không biết để nguội rồi mới đem ra sao?"
Đối phương càng tỏ vẻ bực bội, lớn tiếng trách móc.
Muốn tìm cớ để buộc tội thì sợ gì không có lý do.
Nhưng tôi không muốn ở thời khắc quan trọng này xảy ra xung đột với đối phương, hiện tại chưa phải lúc để căng.
Cúi đầu đáp: "Vâng, lát nữa tôi sẽ mang lại cho bà."
Nói xong, tôi liền định lấy lại chén trà.
Đột nhiên, đối phương bỗng nhiên hất tay.
Chén trà nóng hổi hất thẳng vào cổ tay phải của tôi, làn da vốn trắng mịn lập tức đỏ ửng một mảng lớn.
Tôi kinh ngạc đối phương.
Tiêu Bảo Vinh kiêu căng ngạo mạn tôi, thần thái đầy vẻ cao ngạo.
"Đây là dạy cho một bài học, lần sau chủ nhân muốn uống trà, phải để ý hơn, đừng mang tới nóng như nữa."
Nhìn cổ tay mình đỏ rực, tôi hơi cúi mắt.
"Đã rõ."
......
Trở lại bếp, bà Trương thấy cổ tay tôi bị thương, liền lấy thuốc mỡ trị bỏng đưa cho tôi.
"Phu nhân mỗi lần tâm trạng không tốt lại trút giận lên chúng ta. Cô đừng để bụng."
Tôi mỉm .
Không để bụng sao...
Đó là điều không thể.
Nếu không phải Tiêu Bảo Vinh mang mười vạn nhân dân tệ đến sỉ nhục em tôi, khiến nó hoàn toàn suy sụp khi bị đè nén bởi "sợi rơm cuối cùng" thì em tôi đã không ở tuổi xuân rực rỡ như hoa như ngọc mà lựa chọn nhảy từ tầng bảy xuống.
Và cũng không trở thành người thực vật nằm bất trên giường như bây giờ.
Tất cả đều là nhờ gia đình của bà ta "ban tặng".
May thay, tôi không cần phải chờ lâu nữa, món nợ mới lẫn cũ với gia đình bà ta, tôi sẽ tính toán hết một lượt.
Bạn thấy sao?