32
Sau khi xuống lầu, tôi thấy trong phòng khách không có ai.
Tống Mộng Dao và trai cũ của ta vẫn không thấy đâu.
Tôi rất tò mò không biết hai người đó rốt cuộc đã đi đâu.
Trên lầu chắc chắn không có, chỉ có thể đi ra ngoài khuôn viên tìm thử.
Điều kỳ lạ là trong khuôn viên cũng không có.
Như , chỉ còn một nơi nữa.
Tôi đi vào bãi đỗ xe, quả nhiên có tiếng vang lên.
33
Nói thật, tôi cũng không ngờ sẽ chứng kiến cảnh tượng như .
Lúc trước tôi luôn nghĩ Tống Mộng Dao rất thích Triệu Dĩ Ninh.
Anh ấy là đại thiếu gia nhà tài phiệt, khí chất nho nhã, lại đẹp trai.
Dĩ nhiên, ngoại hình của ấy có thể kém một chút so với trai cũ của ta.
Nhưng ta đã chuẩn bị đính hôn với người khác, mà lại ở đây, trong bộ đồ mỏng manh, hôn trai cũ như thể c.h.ế.t đói, như một con sói đói khát.
Vậy có thật sự ổn không?
Tôi đương nhiên là lấy điện thoại ra, ấn nút tắt tiếng rồi bắt đầu quay video.
Khi hai người hôn nhau mãi không dứt, Tống Mộng Dao duyên một tiếng.
“Chu Nhiên, có thân mật như thế này với Chu Nhã Hâm không?”
“Nếu có thì sao?” Chu Nhiên đáp lại với giọng đầy ác ý.
Tống Mộng Dao khẽ hừ một tiếng.
“Anh đúng là không biết xấu hổ.”
“Ai bảo em muốn chia tay với .”
“Vậy nên theo đuổi Chu Nhã Hâm?”
“Đúng .”
“Anh thật xấu xa, người ta thích đến mức sẵn sàng hy sinh cả mạng sống.”
“Còn em, không thích sao?”
Tống Mộng Dao rất vui vẻ, rồi thở dài ra vẻ tiếc nuối.
“Nhưng em phải đính hôn với người khác.”
“Cho dù em kết hôn, chúng ta vẫn có thể tiếp tục bên nhau.”
...
Cảnh tượng kỳ lạ này tôi thấy đủ rồi.
Chỉ một lúc sau, tôi lại nghe thấy tiếng chuyện thân mật của hai người.
Tôi không muốn tiếp tục nghe nữa, liền lắc đầu.
Chỉ với những hình ảnh này, giấc mơ thông gia với gia đình hào môn của Tiêu Bảo Vinh đã bị dập tắt hoàn toàn.
Và đến lúc đó, dù cho Tống Mộng Dao có quỳ ba ngày ba đêm trước tập đoàn Thịnh Viễn, vợ chồng Triệu chủ tịch cũng tuyệt đối không thể để ấy bước vào Triệu gia dù chỉ một bước.
Nghĩ đến đó, tôi cảm thấy thời gian ở Tống gia của mình cũng sắp kết thúc rồi.
34
Sáng hôm sau, một tiếng thét chói tai vang lên, vỡ sự yên tĩnh.
Mọi người đều bị đánh thức, hốt hoảng nhau.
Chỉ một lát sau, Chu Nhã Hâm, cơ thể cuốn một tấm thảm, vừa hét vừa từ trên lầu chạy xuống cầu thang.
Cảnh tượng kỳ lạ của ta khiến mọi người đứng sững lại, không biết phải sao.
Mãi cho đến khi Tống Tư Triết, quần áo rối bời, mặt đầy vẻ hối hận đi xuống, Chu Nhã Hâm chỉ vào ta rồi khóc lớn, cả đám người lúc này mới bắt đầu có phản ứng.
“Nhã Hâm… Cô…?”
Chu Nhã Hâm lại trai lúc này ánh mắt đầy hoài nghi, sau đó chậm rãi chuyển sang thất vọng, đau khổ và cuối cùng là nỗi đau như d.a.o cắt.
Giống như ta hoàn toàn không nhớ những gì đã xảy ra tối qua.
Thời buổi này, mỗi người đều có thể nhận giải Oscar.
“Chu Nhiên, không phải như nghĩ đâu, không phải em....”
Chu Nhã Hâm trai, nét mặt tỏ vẻ uất ức tột độ, nước mắt suýt nữa rơi ra.
Chu Nhiên lắc đầu, đầy thất vọng ta, rồi quay người đi ra cửa, lên xe rời đi.
Nhìn thấy trai tối qua còn gắn bó keo sơn với mình, sáng nay lại tuyệt rời đi.
Chu Nhã Hâm không thể chịu đựng nổi, vẻ mặt đau đớn như muốn chết.
Mọi người khuyên can cũng không có tác dụng, không khuyên cũng chẳng gì.
May mà Chu Nhã Hâm vẫn kịp thời tỉnh táo, tức giận trừng mắt Tống Tư Triết, ngay lập tức gọi điện cho bố mẹ.
Bạn thấy sao?