Xé Mặt Gia Đình [...] – Chương 1

1

 

“Biết nấu ăn không?”

 

Trong sảnh đường tráng lệ, một người phụ nữ trang điểm đậm, vẻ ngoài diễm lệ, khoác lên mình bộ Valentino cao cấp, tay ôm một chó cưng đắt tiền. Bà ta tôi từ trên cao, ánh mắt dò xét đầy khinh miệt.

 

Nhìn vẻ bề ngoài, đôi lông mày sắc nét, xương gò má cao, rõ ràng là một người khó gần.

 

Người môi giới đứng bên cạnh nhẹ nhàng huých tôi, nhắc nhở:

 

“Bà chủ đang hỏi đấy.”

 

Tôi người phụ nữ trước mặt, nhẹ giọng trả lời:

 

“Biết.”

 

Người phụ nữ khẽ gật đầu, tiếp tục chất vấn với giọng cao vút:

 

“Người ở đâu?”

 

“Thành phố A.”

 

“Học vấn thế nào?”

 

“Cao đẳng.”

 

Khóe mắt bà ta ngay lập tức hiện lên nét khinh bỉ, như thể bằng cấp của tôi hoàn toàn không xứng để phỏng vấn vào vị trí bảo mẫu trong nhà bà ta.

 

May mắn thay, cuối cùng bà ta cũng gật đầu một cách miễn cưỡng.

 

“Trước tiên cứ thử xem sao, không thì đổi người khác. Nhưng trước, ở nhà chúng tôi phải chăm chỉ một chút.”

 

“Vâng.”

 

Người phụ nữ ôm chó cưng, vẻ mặt hài lòng, rời khỏi căn phòng.

 

2

 

Người phụ nữ vừa rời đi tên là Tiêu Bảo Vinh, là chủ nhân của căn biệt thự này.

 

Đây là lần thứ hai tôi thấy bà ta. Lần đầu tiên là qua đoạn camera hành lang trong căn phòng của em tôi, Chu Vũ.

 

Hôm đó, giữa ban ngày, bà ta bước vào căn phòng với dáng vẻ kiêu căng, ngạo mạn. Đến chiều, em tôi nhảy từ tầng bảy xuống. Chính sự kiện này đã dẫn tôi tới căn biệt thự này, nhận công việc bảo mẫu.

 

Trên tường phòng khách, treo một bức ảnh gia đình bốn người.

 

Trong ảnh, cả gia đình trông thật hạnh phúc và viên mãn.

 

Tôi dán chặt ánh mắt vào trẻ với khuôn mặt xinh đẹp.

 

Có lẽ đây chính là “nữ sinh cơn ác mộng” mà em tôi đã nhắc đến.

 

Chính ta là người dẫn đầu việc lập em tôi ở trường, không ngừng bắt nạt, khinh miệt, thậm chí còn nhổ nước bọt vào thức ăn của em tôi và ép nó phải ăn.

 

Đúng là dung mạo rất xinh đẹp.

 

Không hổ danh là hoa khôi trường Đại học C.

 

Tôi siết chặt lòng bàn tay theo phản xạ.

 

Bằng bất cứ giá nào, tôi phải ở lại nơi này.

 

Tôi nhất định phải tìm ra đôi mẹ con này đã gì khiến em tôi tuyệt vọng đến mức nhảy xuống từ tầng bảy như .

 

2

 

Suốt một tuần, tôi không ngừng tay, ngày ngày dọn dẹp vệ sinh, nấu ăn.

 

Tầng trên tầng dưới tôi lau dọn sạch sẽ, không một hạt bụi, sáng bóng đến mức phản chiếu hình ảnh. Thậm chí, trong khu vườn cũng không còn một chiếc lá rụng.

 

Cuối cùng, tôi đã thành công ở lại, trở thành giúp việc của ngôi nhà này.

 

Chiều hôm nay, trước khi ra ngoài đi dạo phố, Tiêu Bảo Vinh dặn dò tôi cùng một người giúp việc khác trong bếp, bà Trương.

 

“Buổi tối nấu thêm nhiều món một chút, tối nay nhà có khách. Con trai bảo bối của tôi và con cũng sẽ về.”

 

Động tác của tôi lập tức dừng lại.

 

Tối nay Tống Mộng Dao sẽ về?

 

“Các có nghe thấy không?”

 

Tiêu Bảo Vinh cau mày, giọng đầy khó chịu.

 

Tính khí bà ta vốn nóng nảy và dễ nổi giận, chỉ cần có điều gì không vừa ý là lập tức trách mắng người khác.

 

, những người giúp việc trong nhà họ thường không lâu dài.

 

Tôi đặt công việc trong tay xuống, đứng cạnh cửa, bình tĩnh trả lời:

 

“Vâng.”

 

3

 

Buổi tối, Tống Mộng Dao quả nhiên đã trở về, đi cùng còn có hai chàng trai trẻ.

 

Một trong số đó là trai , Tống Tư Triết.

 

Người mà Tiêu Bảo Vinh gọi là "khách" dường như chính là người trai mà Tống Mộng Dao đang hẹn hò.

 

Cả gia đình ngồi quây quần bên bàn ăn, không khí vô cùng náo nhiệt.

 

Không cần đoán, tôi cũng biết trai của Tống Mộng Dao chắc chắn xuất thân từ một gia đình giàu có và danh giá.

 

Tiêu Bảo Vinh khi chuyện với ấy, trên khuôn mặt luôn nở nụ xu nịnh.

 

Dựa vào cách chuyện, tác phong lịch thiệp và những quy tắc trong ăn uống của chàng trai kia, tôi có thể nhận ra rằng ấy giáo dục rất tốt và xuất thân từ một gia đình có nền tảng vững chắc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...