Xé Mặt Gã Chồng [...] – Chương 1

Chương 1

1.

Tôi đứng trước cửa Cục Dân chính, tay siết chặt thẻ căn cước.

“Anh thật sự muốn ly hôn sao?”

Ánh mắt Kỷ Vân Thâm dao , không dám thẳng vào tôi:

“A Ly… mẹ rất mong có cháu bế. Anh cũng thật sự muốn cha.”

Ba năm trước, cũng chính người đàn ông này, từng đứng trước mặt tôi với ánh mắt sâu thẳm, chân thành cầu hôn:

“A Ly, em. Lấy nhé? Cả đời này, nhất định không phụ em.”

Là ai từng thề sống chết bên nhau một đời một kiếp?

Cho dù là “hạ giá” gả cho , tôi cũng từng cam tâm nguyện, ngọt ngào mà chấp nhận.

Tôi , đôi mắt phủ một tầng đơn:

“Chuyện nối dõi tông đường, có thể so với tám năm giữa chúng ta sao?”

Anh tránh né ánh mắt tôi, chỉ để lại một câu:

“Xin lỗi, A Ly.”

2.

Tôi ngẩng đầu lên bầu trời, khẽ thì thầm:

“Vân Thâm… thuốc đó thật sự rất đắng.”

Anh muốn có con.

Mẹ cũng muốn có cháu.

Bà ấy đi tìm đủ thứ bài thuốc dân gian từ các lang băm, bắt tôi uống từng bát thuốc đen sì, tanh ngòm, đắng đến tê cả đầu lưỡi.

Mỗi lần như , Vân Thâm luôn tôi đầy xót xa, dịu dàng giục giã:

“A Ly, ráng một chút nhé. Anh chuẩn bị sẵn ô mai em thích, uống xong đi lấy cho em.”

Tôi bị sự dịu dàng của che mắt, cắn răng nuốt xuống từng bát thuốc khó uống đến mức muốn nôn.

Chỉ tiếc rằng—

Từ đầu đến cuối, chưa từng quan tâm nỗi khổ của tôi.

Anh không trả lời tôi.

Một lúc lâu sau, chỉ khẽ cúi đầu, nhỏ:

“A Ly, mình vào thủ tục đi.”

3.

Tôi người đàn ông trước mặt, lòng trào lên một nỗi thê lương khó tả.

Chỉ bằng thái độ dửng dưng ấy, ta đã tự tay chấm dứt tất cả giữa chúng tôi—

một cách nhẹ bẫng đến tàn nhẫn.

Hóa ra, tôi đã không nhận ra:

Tấm gấm vóc mà tôi dệt nên bằng cả trái tim, sớm đã bị bầy rận lòng bò đầy, mục rách đến thảm thương.

Trong Cục Dân chính, một người phụ nữ bụng đã nhô cao, tay xoa bụng, mặt mày rạng rỡ đứng chờ ở cửa phòng đăng ký kết hôn.

Cũng trong ngày hôm đó—

Tôi và ly hôn.

Còn tiểu tam thì… kết hôn với ta.

Trái tim tôi lạnh băng trong khoảnh khắc đó.

Gấp đến sao?

Kỷ Vân Thâm… tôi hận đến tận xương tủy!

4.

“Kỷ Vân Thâm, đây là lần cuối cùng tôi hỏi

Anh thật sự muốn ly hôn với tôi sao?”

Anh quay đầu, ánh mắt rưng đỏ, về phía hành lang nơi người phụ nữ kia đang đứng, như thể đã hạ quyết tâm:

“Anh chắc chắn. Không hối hận.”

“Được. Vậy thì ly hôn.”

Sau khi cầm trên tay tờ giấy ly hôn, bất ngờ nắm lấy tay tôi, ánh mắt tha thiết:

“A Ly, có thể… chờ một lát không? Làm ơn, chỉ một lát thôi.”

Trong trí nhớ của tôi, luôn dùng ánh mắt như thế để khiến tôi mềm lòng.

Tôi muốn xem thử còn định diễn vở kịch gì, nên gật đầu đồng ý.

Một lát sau—

Anh khoác vai người phụ nữ kia bước ra từ phòng bên cạnh, vẻ mặt mãn nguyện.

Tay còn dịu dàng vuốt ve cái bụng đã nhô cao của ta.

Tôi quay mặt đi.

Thì ra…

Nhìn dịu dàng với người khác lại đau đến thế.

Một cảnh tượng chói mắt đến nghẹn thở.

5.

“A Ly, em thật sự vẫn chưa đi…”

Tôi lạnh nhạt đáp:

“Anh còn chuyện gì?”

Anh ta gượng, nịnh nọt:

“Chuyện là… bụng của Thiến Thiến sắp lớn rồi. Ngôi nhà của chúng ta không phải chia đôi sao? Anh định chuyển phần của cho Thiến Thiến.”

Ngôi nhà đó, sau khi kết hôn, tôi bỏ ra hai triệu tệ trả thẳng toàn bộ, tiền nội thất là ta chi. Sổ đỏ đứng tên tôi.

Một người chồng từng đầu ấp tay gối, giờ lại muốn chia phần căn nhà tôi mua để chuyển nhượng cho tiểu tam?

Lục Thiến Thiến giả vờ yếu ớt, giọng the thé:

“Chị ơi, chị cho em ở tạm đi mà… không thì em với con biết ở đâu bây giờ…”

Tôi bật lạnh, giọng không chút cảm :

“Xin lỗi, tôi không có đứa em nào chuyên đi hoại gia đình người khác.”

Rồi quay sang Kỷ Vân Thâm, rành rọt từng chữ:

“Anh nhặt đâu ra con ăn mày này thế? Đến chỗ ở cũng không có mà cũng đòi đóng vai họ hàng?”

6.

Lục Thiến Thiến sa sầm mặt, quay sang giậm nhẹ chân như diễn kịch:

“Vân Thâm, nghe ấy gì về em không!”

Kỷ Vân Thâm dịu dàng vỗ mu bàn tay ta để dỗ dành, sau đó quay sang tôi với vẻ khó chịu:

“A Ly, em không cần phải nặng lời như .”

Nói nặng lời?

Tiểu tam đến đòi chia nhà, chẳng lẽ tôi phải tươi mà mời vào?

Tôi mỉm , đáp dứt khoát:

“Muốn nhà cũng . Tôi có thể sang tên cho Lục Thiến Thiến.”

Mặt ta lập tức rạng rỡ, ánh mắt ánh lên vẻ nịnh hót:

“Chị thật không?”

“Tôi thật. Giá năm trăm vạn.”

Tôi từ tốn giơ tay, giọng đều đều Kỷ Vân Thâm:

“Năm trăm vạn, chứng minh cho tôi thấy ta và đứa bé này đến đâu đi. Đưa tiền, tôi bán nhà.”

7.

“Năm trăm vạn? Sao chị không đi cướp luôn đi?”

Lục Thiến Thiến cuối cùng cũng hoàn hồn, trừng mắt tôi, giọng gay gắt:

“Tôi đã hỏi rồi, nhà này giờ cao nhất cũng chỉ ba trăm năm mươi vạn! Hơn nữa, Vân Thâm còn có một nửa quyền sở hữu!”

Tôi ta, ánh mắt như đang một đứa thiểu năng:

“Cô Lục, ơn học chút pháp luật rồi chữa lại não hộ tôi cái. Chồng tôi ngoại trong hôn nhân, tôi còn nhân từ không bắt Kỷ Vân Thâm cuốn xéo với hai bàn tay trắng là ta nên thắp nhang tạ ơn rồi đấy.”

Nghe đến hai chữ “ngoại ”, sắc mặt Kỷ Vân Thâm tái đi, tay đang nắm lấy Thiến Thiến cũng khẽ run lên.

Năm trăm vạn.

Tôi chính là muốn ta đánh cược cả gia tài để cưới một tiểu tam.

8.

Rồi ta lại dùng cái giọng dịu dàng đó, là dành cho vợ não tôm của mình:

“Thiến Thiến, hay là… chúng ta đổi chỗ khác ở nhé?”

“Em không muốn đâu mà…”

Cô ta nũng nịu như thể đang quay phim thần tượng:

“Em chỉ thích căn nhà này thôi.”

Rồi ta kéo tay Kỷ Vân Thâm đặt lên bụng mình, tươi lấy lòng:

“Bé con cũng thích căn nhà này nữa đó.”

Tôi điệu bộ giả tạo của ta, chỉ muốn bật .

Cô ta và Kỷ Vân Thâm, đúng là một cặp trời sinh—giả tạo gặp lố bịch, vừa khéo ghép đôi.

9.

Kỷ Vân Thâm nghiến răng ken két:

“Được! Năm trăm vạn thì năm trăm vạn! Trong vòng một tháng, tôi sẽ xoay đủ tiền đưa cho em.”

Tôi gật đầu, nhạt:

“Rất tốt. Tôi muốn tiền mặt. Một tháng sau, hai người hãy đích thân mang đến Hải Đường Công Quán — nhà bố mẹ tôi.”

Kỷ Vân Thâm bất lực gật đầu:

“Được.”

“Bảo bối, thật tốt với em.”

Lục Thiến Thiến vùi đầu vào vai ta, giọng nũng nịu, mắt thì không quên liếc tôi một cái, ánh tràn đầy khiêu khích và mỉa mai.

Tôi không thèm đáp lại, chỉ xoay người rời đi.

Kỷ Vân Thâm à…

Tôi chỉ mong đến lúc bước chân vào nhà bố mẹ tôi,

còn giữ cái vẻ “chân thành” như lúc này.

10.

Mẹ của Kỷ Vân Thâm, bà Tằng Mai Nghi, đang hì hục nấu canh trong bếp nhà tôi.

Canh gà hầm, sôi ùng ục trong nồi, mùi thơm lan khắp cả căn hộ.

Là món bà đặc biệt nấu cho phụ nữ mang thai.

Trong khi nhân viên công ty chuyển nhà đang giúp tôi thu dọn hành lý, bà ta chạy tới giám sát từng li từng tí, cứ sợ tôi “cuỗm” mất món gì giá trị.

“Con trai tôi với con dâu sắp về rồi, các người dọn xong thì nhanh chóng cuốn gói đi!”

Tôi ngồi vắt chân trên sofa, nhướng mày gọi bà ta:

“Này, ơi. Cô vô nhà tôi gì thế? Cô à?”

Tằng Mai Nghi khó chịu, chống nạnh hét lên:

“Ôn Ly, đây là nhà con trai tôi! Và… gọi ai là hả?!”

Tôi mỉm , giọng bình thản mà cay độc:

“Không gọi thì gọi là gì? Gọi là… ‘mẹ chồng cũ’ à?”

11.

Trước đây, vì nể mặt Kỷ Vân Thâm, tôi luôn giữ khoảng cách với Tằng Mai Nghi.

Tôi cố giữ thể diện cho ta, không muốn để ai chúng tôi mẹ chồng – nàng dâu bất hòa, rồi lại trở thành cái cớ để đàm tiếu ta.

Nhưng bây giờ thì sao?

Bà ta còn tư cách gì để tôi phải tôn trọng?

“Ôn Ly! Ai cho vô lễ như thế hả? Cô không dạy dỗ à? Bố mẹ không dạy phải biết tôn trọng người lớn sao?!”

Tôi không khách sáo, đáp thẳng:

“Tằng Mai Nghi, bà dạy con tốt lắm. Dạy ra một đứa con trai ngoại trong hôn nhân, rước tiểu tam về nhà—đúng là ‘giáo dục gia đình’ chuẩn mực.”

12.

Đúng lúc đó, cửa bật mở.

Kỷ Vân Thâm dắt Lục Thiến Thiến đứng ở ngưỡng cửa, sắc mặt khó coi vô cùng, tiến không , lùi cũng chẳng xong.

Tằng Mai Nghi nghiến răng, lập tức chạy ra “tố cáo”:

“Con trai, con về rồi! Con nghe thấy chưa? Ôn Ly vừa mới hỗn láo mắng mẹ đấy!”

Thật hết nổi.

Ác giả lại còn cáo trạng trước.

Tôi quay đầu lại, giọng khinh thường:

“Kỷ Vân Thâm, tôi không thèm đôi co với . Dắt mẹ đi khỏi đây ngay.”

Kỷ Vân Thâm biết mình đuối lý, gương mặt nhăn lại, cố một cách bình tĩnh:

“Anh chỉ… chỉ quay về lấy ít đồ thôi.”

Tôi khoanh tay, nhếch môi:

“Nghe rõ chưa, bà già? Nhà này vẫn là của tôi. Muốn ở đây à?

Chờ con trai bà mua đứt căn nhà này xong thì hãy quay lại. Một tháng nữa nhé!”

13.

“Căn nhà này là con trai tôi bỏ tiền ra nội thất, sao lại thành của hả?!”

Tôi còn chưa mở miệng, Kỷ Vân Thâm đã lên tiếng trước:

“Mẹ, đừng cãi với ấy nữa. Thiến Thiến đang mang thai, cần yên tĩnh nghỉ ngơi. Thu dọn xong rồi, chúng ta ra khách sạn ở trước đã.”

Tằng Mai Nghi lập tức đập đùi phụ họa:

“Đúng đúng đúng! Thiến Thiến à, mẹ nấu canh rồi đó. Lại đây, uống một bát cho bổ nha con!”

Tôi bước nhanh vào bếp, bê nguyên nồi canh lên, không một lời—đổ thẳng xuống cống.

Mắt bà ta như muốn lòi ra, giãy giụa gào thét:

“Á! Á á á! Canh của tôi! Tôi ninh suốt năm tiếng đồng hồ đó!

Ôn Ly, dám đổ hả?!

Cô là con gà mái không biết đẻ trứng! Cô đáng đời! Cô ghen tỵ với con dâu tôi! Cô đáng bị đàn ông chê bai vứt bỏ!”

“Mẹ!”

Kỷ Vân Thâm cau chặt mày, cuối cùng cũng không nhịn nổi mà lên tiếng cắt lời bà ta.

Nếu ánh mắt có thể người, thì bà ta chắc chắn đã chết đến mấy trăm lần dưới cái của tôi rồi.

Tôi không thêm lời nào, đóng cửa cái “rầm”, khóa trái, rồi quay đầu hét lên với cả bọn đang đứng ngoài:

“Kỷ Vân Thâm, dắt người của , biến khỏi đây cho tôi!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...