14.
Khi chạm mắt với Giang Toại, ta có chút ngẩn ngơ.
Mấy năm nay ta cố ý không đi nghe ngóng tin tức về hắn, vì cũng không biết hắn sống thế nào, tính thay đổi ra sao, đã thành thân hay chưa.
Nhưng điều đó không ngăn cản ta nhạy bén nhận ra, Giang Toại hiện tại đang rất tức giận.
Chưa bao giờ ta thấy hắn giận đến .
Nhưng dù sao hôm nay cũng là ngày đại hôn của ta, mà vị tiểu phu quân yếu đuối kia lại bị người ta đánh ngất ngay trước mặt ta.
Thậm chí còn bị trói lại rồi mang đến đây.
Ta cố nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn mà muốn đến đỡ phu quân dậy.
Mặt đất lạnh lẽo, thư sinh thể trạng yếu ớt sao có thể chịu nỗi.
Nhưng Giang Toại ngăn ta lại.
Hắn ta chằm chằm, không chớp mắt:
“Lâu ngày không gặp ca ca, chẳng lẽ trong lòng muội chỉ nhớ đến tên vô dụng kia sao?”
Hắn dừng một chút, sau đó khẩy:
“Ánh mắt của muội càng ngày càng kém rồi. Một kẻ vô dụng như , sao xứng với muội?”
Lời lẽ khinh miệt cao cao tại thượng ấy thực sự quá chói tai.
Mấy năm nay tính ta không tệ, lúc này cũng không nhịn mà đáp trả:
“Hồi nhỏ huynh yếu ớt, chẳng phải cũng nhờ ta nuôi mới đỡ hơn sao?”
Giang Toại sững người.
Ta nhân cơ hội đó, đỡ tiểu thư sinh lên định rời đi.
Giang Toại lúc này thực sự rất không bình thường, ta không cần thiết phải để người ngoài bị cuốn vào chuyện này.
Nhưng giây tiếp theo…
“Bây giờ muội vì hắn mà hung dữ với ta sao?”
Giọng hắn lạnh nhạt, lại ẩn chứa ấm ức tủi thân.
Hắn tiếp tục :
“Trong lòng muội giờ đã có người khác, nên dù chỉ một chút chỗ trống không chịu chừa cho ta.”
Ta tức giận đến mức quay đầu muốn cùng hắn tranh luận một phen, không ngờ eo bỗng nhiên bị siết chặt.
Sau đó, tầm dần trở nên mơ hồ.
“A Tú.”
Trước khi mất đi ý thức, ta lờ mờ cảm nhận Giang Toại khẽ hôn ta.
Giọng hắn trầm thấp:
“Đừng chọc ta tức giận nữa, không?”
Thật là vớ vẩn!
Ta mở miệng muốn phản bác, cuối cùng vẫn không chống lại dược hiệu mà ngất đi.
15.
Lúc tỉnh lại, bên cạnh ta đặt một bọc vải quen thuộc.
Là thứ mà Tô Phất đã tặng ta.
Hiện tại bọc vải đã bị mở ra, bên trong đồ đạc vương vãi khắp nơi.
Là những món đồ chơi nhỏ mà Tô Phất tự chế tác, cùng với một vài món trang sức dành cho nam nhân.
Ta cau mày, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
“A Tú vẫn thích những thứ này.”
Một giọng mang ý vang lên.
Ta theo tiếng qua, ngay giây tiếp theo, đồng tử chợt co lại.
Giang Toại trong ký ức của ta vốn dịu dàng tựa gió xuân, khắc kỷ giữ lễ.
Nhưng lúc này, hắn chỉ mặc trung y màu trắng, cúi đầu nghịch sợi dây xích bạc.
Sợi dây đó…
Ta không nổi, vừa định mở miệng gì đó thì lại nhận ra…
Trên chiếc cổ trắng nõn của Giang Toại có một chiếc chuông vàng lấp lánh.
Một sợi dây đỏ mảnh mai buộc chặt chuông trên cổ hắn.
Mỗi khi hắn di chuyển, tiếng chuông lại vang lên khe khẽ.
Ta ngơ ngác Giang Toại từng bước đi về phía mình.
Trung y lỏng lẻo, để lộ ra xương quai xanh, một sợi xích bạc mảnh rủ xuống từ cổ, kéo dài xuống dưới, rồi biến mất bên dưới vạt áo.
Hắn đi.ên rồi!
“Giang Toại, huynh lại phát đi.ên cái gì nữa đây!”
Ta cố gắng quay đầu sang chỗ khác, giọng khàn đặc.
Đều là lỗi của Tô Phất!
Có lẽ thuốc vẫn chưa hết tác dụng, đầu ta vô cùng hỗn loạn, cảm thấy mọi thứ xung quanh đều trở nên bất thường.
“Phát điê.n?”
Giang Toại tháo dây buộc tóc ra.
Hắn hơi cúi đầu, cắn lấy một đầu dây, chậm rãi tự trói chặt cổ tay mình.
Tiếng chuông lại vang lên, đuôi mắt hắn khẽ nhướng:
“A Tú không thích sao? Hay là… A Tú không cần huyhnh trưởng nữa?”
“Ta rất nhớ muội, còn muội, có từng nhớ ta không?”
“Giang Toại!”
Ta vội vàng bật dậy ngăn cản hành của hắn, hiếm khi mang theo chút tức giận:
“Huynh rốt cuộc muốn gì?”
“A Tú của ta thông minh như .”
Giang Toại , hơi nghiêng đầu, dùng mặt nhẹ nhàng cọ cọ vào tay ta:
“Thật sự không hiểu sao?”
Một suy đoán hoang đường nảy lên trong đầu ta.
Ta theo phản xạ muốn rút tay về, lại bị Giang Toại giữ chặt.
Hắn ta, nụ trên mặt dần dần biến mất, cuối cùng chỉ còn lại sự cố chấp đi.ên cuồng:
“Là ta đối xử với muội không tốt sao? Vì sao muội luôn muốn rời bỏ ta?”
Ta tức giận :
“Giang Toại, chính huynh là người chúng ta chỉ có thể là huynh muội!”
“Nhưng ta hối hận rồi.”
Giang Toại lại trở về dáng vẻ ôn nhu trước kia.
“A Tú.” Hắn khẽ thở dài,
“Đó là chuyện ta hối hận nhất.”
“Hôm đó ta vốn định giải thích với muội, ta đợi mãi trong nhà vẫn không thấy muội quay về.”
Hắn ngước mắt lên, đôi đồng tử đen nhánh tối tăm không hề phản chiếu chút ánh sáng.
“Ta đã tìm muội rất lâu.”
Hắn rất bình tĩnh :
“Sau này ta mới biết, trước khi đi, muội đã gặp rất nhiều người, duy nhất không chịu gặp ta. Muội thậm chí còn không cho ta một cơ hội để giải thích.”
Lực siết trên eo ngày càng chặt hơn.
Giọng Giang Toại càng lúc càng trầm thấp, cuối cùng là tiếng thì thầm khẽ bên tai ta:
“Nếu sớm biết muội là người vô như , đêm đó ta đã không nên mềm lòng.”
“Đáng lẽ ta nên trói tay muội lại, bẻ gãy chân muội.”
“Để muội từ đó về sau chỉ có thể thấy một mình ta.”
…
Đi.ên thật rồi.
Bạn thấy sao?