Xé Gió Xuân – Chương 7

Chương 7

11. 

Ta không ngờ là do điểm tâm của Tô Phất có vấn đề. 

Nàng tối qua cờ gặp Giang Toại muốn quay về, nên tiện thể nhờ hắn mang bánh cho ta luôn. 

“Hỏng bét!” 

Tô Phất đập trán một cái, sau đó gọi tiểu tư đến tra hỏi tỉ mỉ, sắc mặt trông càng khó coi hơn. 

“Tiểu tư đã lẫn lộn hai phần bánh rồi.” 

Phần bánh có thuốc vốn là chuẩn bị cho tiểu lang quân mới của nàng ta. 

Cuối cùng, nàng lại nhỏ giọng lầm bầm: 

“Thảo nào tối qua ta cảm thấy người kia vô dụng quá. Hóa ra là chưa ăn bánh, chậc.” 

Ta: “…” 

“Xảy ra chuyện rồi sao?” 

Tô Phất nhạy bén nhận ra có gì đó không ổn. 

Ta ngừng một chút, chỉ thành thật

“Ta cũng không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì.” 

“Vậy thì hơi phiền đấy.” 

Tô Phất dừng tay quạt, khẽ cau mày, định lại thôi. 

“Ta nghe … quận chúa đã nhận định Giang Toại rồi, chỉ đợi vào kinh rồi bắt rể thôi.” 

Không ngoài dự đoán. 

Tô tỷ tỷ lại an ủi ta: 

“Nhưng nếu muội có thể an ủi Giang Toại, thì chuyện này cũng không khó giải quyết đâu.” 

An ủi… 

Nghĩ đến chuyện trong thoại bản, sau khi ta “bá vương ngạnh thượng cung” với Giang Toại, hắn đã lạnh lùng căm ghét ta đến mức nào, ta thở dài một hơi thật sâu. 

Nhưng hơi thở đó còn chưa kịp thở xong, đã có người vào báo rằng Chiêu Hoa quận chúa đến tìm ta. 

Ta và Tô Phất đưa mắt nhau. 

“Hay là…” 

Tô tỷ tỷ chỉ vào cửa sổ, chắc nịch

“Muội nhảy xuống trước đi? So với mất mạng, gãy một cái chân cũng không phải chuyện to tát gì đâu. Không sao cả, trong phủ ta có nhiều kinh nghiệm xử lý bắt gian lắm!” 

Ta: “…”

12 

Góc của Chiêu Hoa Quận Chúa 

Chiêu Hoa Quận Chúa đưa đến trước mặt ta khế bán thân năm xưa của ta. 

“Sau khi khế ước này bị tiêu hủy, ngươi và Giang gia sẽ không còn quan hệ gì nữa.”

Nàng ta vừa vừa đốt khế ước trước mặt ta, mỉm ta: 

“Giang Toại dù có xem ngươi như muội ruột, ta vẫn không yên tâm. Nhất là khi ta sắp phải hồi kinh, không thể ở bên hắn.”

“Hơn nữa…” 

Chiêu Hoa Quận Chúa dừng lại, sắc mặt trầm xuống, mang theo cao ngạo từ trên xuống: 

“Giang Toại đã với ta rằng, ngươi thích huynh ấy.”

Bàn tay buông thõng bên người ta vô thức siết chặt lại. 

Ta mảnh giấy mỏng manh bị đốt thành tro tàn, trong đầu có chút trống rỗng. 

Ồ, hóa ra Giang Toại đã biết ta thích hắn từ lâu rồi. 

“Ta nghe ngươi muốn mở tửu lâu? Nếu bây giờ ngươi chủ rời đi, ta sẽ cho ngươi đủ bạc, cũng sẽ sắp xếp người hộ tống ngươi.”

Ồ, hóa ra cả chuyện ta muốn mở tửu lâu hắn cũng với nàng ta. 

Ta ngước mắt Chiêu Hoa Quận Chúa. 

Nàng ta nhàn nhã uống trà, không hề đưa ra lựa chọn thứ hai. 

【”Tuổi này, ta chỉ xem ngươi như muội muội.”】 

【”Muội đã muốn muội muội của Trạng Nguyên Lang mà.”】 

【”Đêm nay trời mưa lớn, ta nhớ lần trước muội… hình như rất sợ tiếng sấm.”】 

Giang Toại đối xử với ta tốt như

【”Không biết xấu hổ!”】 

【”Dù sao A Tú cũng là nữ nhi. Nàng có ơn với ta, hãy chôn cất thật tốt.”】 

【”Từ nay hai ta thanh toán xong rồi, không ai nợ ai.”】 

Nếu hắn tỉnh lại, hẳn sẽ giống như trong thoại bản, cực điểm chán ghét ta. 

Rốt cuộc, ta sợ ch.ết. 

Cũng sợ thấy ánh mắt đầy chán ghét và khinh miệt của Giang Toại. 

Ta nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không hỏi xem có phải chính Giang Toại đã giao khế ước bán thân của ta cho nàng ta hay không. 

“Được.”

Ta lên tiếng, giọng ngoài ý muốn lại vô cùng bình tĩnh: 

“Nhưng ta có vài điều kiện.”

13. 

Ta đến Giang Nam, mở một cửa hàng nhỏ. 

Năm đầu tiên rời đi, Hồng Tú Viện của Tô Phất cũng mở chi nhánh tại nơi này. 

Tô tỷ tỷ muốn mở rộng thị trường, thu nhận nhân tài từ khắp nơi. 

Ta không hiểu lắm, A Qúy rằng, tỷ tỷ của hắn hình như đang trốn ai đó. 

“Đến cả A tỷ của ta cũng có người muốn rồi…”

Tô Khâu Quý cảm thán, sau đó ánh mắt lấp lánh quay sang ta: 

“Không bằng tỷ cũng thu nhận ta đi?”

“Không!”Ta chẳng buồn ngẩng đầu, lập tức từ chối. 

“Tại sao chứ?” 

Nghe , Tô Khâu Quý lộ ra bộ dạng đáng thương như cún con. 

Ta gõ bàn tính, chân thành đáp: 

“Mỗi ngày đệ bôi phấn thoa son quá nhiều, ta nuôi không nổi.” 

Tô Khâu Quý: “…” 

Hắn giận dỗi quay đi tìm người có thể nuôi nổi hắn. 

Năm thứ hai rời đi, ta mở một tửu lâu, còn nhận nuôi một đôi huynh muội ăn mày vào việc. 

Sau đó cho hai đứa trẻ đi học. 

Tô Phất cảnh này rất lâu, cuối cùng nhịn không mà hỏi: 

“A Tú, muội thực sự nghiện nuôi trẻ con rồi à?” 

Ta sững lại, bật

“Biết đâu sau này lại nuôi ra một Trạng Nguyên Lang nữa thì sao?”

Tô Phất đến vào năm đó còn cho ta biết rằng, Giang Toại đã lục nguyên cập đệ, trở thành Trạng Nguyên phong quang nhất kinh thành. 

Chiêu Hoa Quận Chúa vốn định “bảng hạ tróc tế”, không thành. 

Điều này đã khác với cốt truyện của thoại bản mà ta biết. 

Nhưng cũng chẳng còn liên quan gì đến ta nữa. 

Năm thứ tư rời đi, ta sắp thành thân. 

Phu quân tương lai là một thư sinh nhát gan, rất dễ xấu hổ. 

Tô Phất rằng, sở thích chọn người của ta thực sự chẳng có gì khác. 

Tiểu thư sinh ôn nhuận như ngọc, tính hiền lành nhút nhát. 

Chỉ cần ta vài câu cũng đỏ mặt tía tai, khi ta gặp lưu manh, hắn lại rất dũng cảm che chở ta phía sau. 

Tất nhiên, quan trọng nhất là hắn rất tuấn tú. 

Chỉ là, so với Giang Toại, còn kém một chút. 

Vì thế, ta rất nghiêm túc phản bác lại Tô Phất: 

“Không phải đâu, chẳng qua muội có tiền, ta có thể cưới một phu quân ngoan ngoãn dễ bảo thôi.”

Tô Phất á khẩu, một lúc lâu sau mới nghẹn ra hai chữ: “Oan nghiệt.” 

Tô tỷ tỷ cảm thấy chính mình đã dẫn ta vào con đường hư hỏng. 

“Nhớ năm xưa, lần đầu thấy A Qúy ăn mặc như , muội còn đỏ mặt đến mức không dám mà!”

Vào ngày đại hôn của ta, Tô Phất lại đưa đến một phần đại lễ. 

Nhưng ta còn chưa kịp mở ra xem, phu quân tương lai của ta đã bị người ta đánh ngất. 

Người tới mặc hỉ bào đỏ thẫm thêu kim tuyến, ngũ quan tinh xảo như tranh càng thêm nổi bật. 

Hắn ta thong thả bước tới, nở nụ dịu dàng với ta. 

Rõ ràng là một bộ hồng nhan họa thủy, lời ra lại càng mềm nhẹ hơn: 

“A Tú, muội quả thực là quá nhẫn tâm rồi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...