Ta thở dài, hoàn toàn không để ý đến nụ trên khóe môi Giang Toại đã lặng lẽ biến mất.
Cho đến khi ta vừa bước vào nhà.
“Hắn chính là người muội thích?”
Giọng Giang Toại không nghe ra bất cứ cảm nào.
“A?” Ta nhất thời không phản ứng kịp, nghiêng đầu khó hiểu hắn, “Huynh A Quý?”
“A Quý?”
Giang Toại thấp giọng lặp lại, sau đó khẽ:
“Dung mạo của hắn quả thực rất đẹp, chẳng trách Tú Tú lại thích.”
Ta cảm thấy lời này của Giang Toại có gì đó là lạ.
Nhưng chưa kịp hỏi thì hắn đã vào phòng trước.
Khi đi ra, trong tay hắn cầm thêm một bọc đồ.
Có vẻ như lần này Giang Toại thực sự về để lấy đồ.
Lúc rời đi, Giang Toại ho khẽ mấy tiếng.
Lúc đầu ta cũng không ý.
Mãi đến khi hắn suýt nữa ngã xuống, ta giật mình vội vàng đỡ lấy.
Kết quả, vừa chạm vào liền cảm nhận thân thể hắn nóng hầm hập.
Ta phản ứng chậm nửa nhịp, kinh hãi:
“Huynh bị bệnh rồi?”
“Không đáng ngại.”
Giang Toại đứng thẳng người, sắc môi tái nhợt đến đáng sợ.
Hắn cụp mắt, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Có lẽ là trên đường về bị cảm lạnh rồi.”
“Sao thân thể huynh lại yếu đến ? Rõ ràng trước đây…”
Ta cau mày, lời trách nửa chừng lại nuốt xuống.
Trước đây ta đã vất vả lắm mới bồi dưỡng thân thể của Giang Toại tốt lên.
Nhưng giờ đây, hắn một thân một mình học hành nơi tỉnh thành.
Học hành khổ cực.
Mà Giang Toại lại là kiểu người khi đã đọc sách thì chẳng màng gì đến bản thân.
Ta há miệng mà không biết phải gì, chỉ thấy xót xa.
Nhưng nhiều hơn cả là… áy náy.
“Ta biết muội vẫn luôn muốn mở một cửa tiệm riêng.”
Câu tiếp theo của Giang Toại khiến ta sững sờ.
“Huynh…”
“Vừa hay có một đồng môn thân thiết của ta có cửa tiệm ở một vị trí rất tốt.”
“Dù là ở tỉnh thành tiền lại rẻ hơn nhiều so với trong huyện.”
“Ta đã chép sách kiếm một ít bạc, nên đã tự ý giúp muội rồi.”
Giang Toại khựng lại một chút, thần sắc đột nhiên trở nên thấp thỏm bất an:
“Tú Tú, muội… đừng giận huynh nhé.”
Ánh sáng xuyên qua ô cửa sổ, phủ lên đôi mày thanh tú của Giang Toại một tầng mờ ảo.
Hắn hơi cúi đầu, vô cùng nghiêm túc ta:
“Tú Tú tốt như , ta cũng muốn chút gì đó cho muội.”
Trong khoảnh khắc, trái tim bỗng nhiên ấm áp vô cùng.
Ta lặng lẽ thở dài, vẫn áp chế tất cả những rung không nên có xuống.
“Để muội suy nghĩ đã.”
Ta đáp hắn.
7
Ta thực sự không muốn cả đời đồ tể.
Vậy nên ta mới chủ kết giao với Tô Phất, mượn thế lực của Tô tỷ tỷ để kiếm tiền.
Ta thậm chí còn muốn mở một tửu lâu của riêng mình.
Nhưng ta không ngờ Giang Toại lại biết chuyện này.
“Xem ra tên cổ hủ đó cũng không phải đồ vô lương tâm.”
Tô Phất hừ lạnh, rồi hỏi:
“Còn muội? Muội nghĩ thế nào?”
“Muội đinh chờ qua Thất Tịch rồi tính.”
Tô Phất ta một cái, cũng không hỏi thêm.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Rồi chợt nhớ ra, lẽ ra ta đã ch.ết vào đêm Thất Tịch.
Nhưng giờ đây…
Ta vô thức sờ trâm cài trong ngực.
Cây trâm này là Giang Toại đưa cho ta trước khi rời đi thư viện.
Nói là di vật Giang mẫu để lại cho ta.
Ta cũng không hỏi, vì sao đến tận bây giờ mới đưa.
“Vị quận chúa kia còn ở tỉnh thành chứ?”
Ta luôn biết Tô Phất là người có bản lĩnh.
Quả nhiên, Tô tỷ tỷ lười nhác ừ một tiếng.
“Vậy phiền ngươi đưa cây trâm này cho nàng ấy, bảo rằng đây là di vật của mẫu thân Giang Toại.”
Tô Phất kinh ngạc:
“Ngươi…”
Ta nhạt với Tô tỷ tỷ, rồi chủ đổi đề tài:
“Phải rồi, sao hôm nay không thấy A Quý?”
“Thằng nhóc đó không biết họa ở đâu, mặt bị thương rồi. Giờ đang trốn để dưỡng thương, không dám gặp muội.”
Thế là ta lo lắng cho khuôn mặt Tô Khâu Quý một hồi, rồi rời đi.
Đến lúc về nhà mới sực nhớ, ta quên hỏi Tô Phất rốt cuộc đã gửi thứ gì.
Hôm ấy sau khi Giang Toại đi, ta đã lục lọi rất kỹ bọc đồ, chẳng thấy món quà nào cả.
Có lẽ A Kỷ lại bừa thôi.
Nghĩ , ta cũng không để tâm.
Ngày tháng thấm thoát trôi qua.
Rất nhanh đã đến Thất Tịch.
Ta từ chối lời mời đi tỉnh thành xem hội đèn của Tô Phất, ở nhà một mình.
Bên ngoài tối đen như mực.
Ta vốn dĩ gan lớn.
Nhưng khi sấm sét vang lên, mưa dần nặng hạt, nỗi bất an trong lòng ta càng sâu hơn.
Không sao cả.
Mọi chuyện đã khác rồi.
Ta và Giang Toại không trở mặt, ta cũng không bệnh nặng.
Ta tự trấn an mình, cuối cùng cũng thấy yên tâm hơn.
Cho đến nửa đêm, cửa bị đẩy mạnh ra.
Là Giang Toại.
Bạn thấy sao?