5.
Kết quả là vẫn chưa xóa .
Vốn đã định ngày đến quan phủ, cuối cùng Giang Toại lại đột ngột quay về thư viện.
Mà Chiêu Hoa Quận chúa cũng bị người trong kinh thành đến đón đi.
Giang Toại bảo ta đừng nghĩ nhiều, cứ đợi là .
Nhưng chẳng bao lâu sau, khi ta đến Hồng Tú Viện giao thịt lợn, liền bị Tô tỷ tỷ gọi lại.
Tô tỷ tỷ tên là Tô Phất, là bà chủ Hồng Tú Viện.
“Vị quý nhân Giang Toại cứu đã xảy ra chuyện rồi.”
Vừa thấy ta, Tô tỷ tỷ liền mỉm :
“Nghe trên đường hồi kinh bị thích khách tập kích. Mạng thì giữ , chỉ có điều…”
“Gân tay phải bị cắt đứt, e rằng đã trở thành phế nhân rồi.”
Tay phải?
Ta ngẩn người, chợt nhớ ra ngày đó Chiêu Hoa Quận chúa nghịch d.a.o găm chính là bằng tay phải.
Tô Phất lại ta, ánh mắt hàm chứa ý tứ sâu xa:
“Ta còn nghe , ngày vị quý nhân kia gặp chuyện, Giang Toại không có mặt ở thư viện.”
“Chắc là đi tiễn Quận chúa rồi nhỉ.”
Ta chẳng để tâm, chỉ mải mê tính toán sổ sách.
Kể từ khi biết Giang Toại không có cảm với mình, ta đã bắt đầu nghĩ đến đường lui.
Ở lại kinh thành cũng chỉ là tự lừa mình dối người.
Dù sao ta với Giang Toại cũng chẳng có quan hệ huyết thống, từng là con dâu nuôi từ bé, thân phận này chắc chắn sẽ khiến Chiêu Hoa Quận chúa bận lòng, cũng dễ người ta đàm tiếu.
Chi bằng đợi hắn thi đỗ, ta liền xin một khoản tiền rồi đi Giang Nam mở cửa tiệm.
“Tiễn?”
Tô Phất bật khẽ, cũng không thêm gì.
“Nếu Giang Toại không có mắt, chi bằng Tú Tú đến gặp tiểu lang quân mới của tỷ tỷ thử xem?”
“Tiểu lang quân mới?”
Nghĩ đến đám công tử đốt tiền như rác trong viện, ta lập tức xách túi tiền quay người bỏ đi không chút do dự.
Ta không có tiền!
Lúc đi xa rồi vẫn còn nghe thấy tiếng của Tô Phất.
Nhưng cuối cùng, ta vẫn không trốn thoát .
“Ngu tỷ tỷ!”
Một thiếu niên tuấn tú, làn da ngăm đen gọi ta lại.
Tiếng chuông bạc vang khẽ theo từng bước chân.
Hắn hơi cúi người.
Cổ áo hơi rộng để lộ phần thân trên rắn chắc, thế gương mặt lại mang nụ trong sáng rạng rỡ.
Tô Khâu Quý ta, hỏi:
“Ngu tỷ tỷ định về sao? A tỷ bảo ta đưa tỷ về!”
6.
Tô Khâu Quý là em trai của Tô Phất.
Theo lời Tô Phất, đệ đệ của tỷ ấy từng là người trong giang hồ, võ công không tệ.
Nghĩ đến hôm nay nhờ Tô tỷ tỷ mình vừa kiếm không ít ngân phiếu, ta chỉ do dự trong chốc lát rồi gật đầu đồng ý.
Nụ trên mặt Tô Khâu Quý càng rạng rỡ hơn.
“Vậy chúng ta đi thôi.”
Hắn cao hơn ta nhiều, nên dễ dàng giật lấy bọc đồ trong tay ta.
Suốt dọc đường, hắn không ngừng quấn lấy ta, hỏi đủ thứ chuyện.
Bị hắn cho nhức đầu, ta không suy nghĩ gì mà giơ tay đập xuống:
“Câm miệng!”
Tô Khâu Quý thuận thế nắm lấy tay ta, đôi mắt phượng hơi nhướng lên, trông cực kỳ ấm ức:
“Tay của Ngu tỷ tỷ càng ngày càng…”
“Tú Tú.”
Giọng thanh nhã vang lên.
Rõ ràng vẫn là âm điệu ôn hòa mà ta quen thuộc, thế không hiểu sao lần này lại khiến ta lạnh sống lưng.
Ta quay đầu lại, có chút mơ hồ Giang Toại vốn dĩ giờ này nên ở thư viện:
“Sao huynh lại về?”
Ánh mắt Giang Toại lướt qua Tô Khâu Quý, cuối cùng dừng lại nơi bàn tay đang nắm lấy ta.
“Ta về lấy đồ.”
Hắn bước đến, nhận lấy bọc đồ từ tay Tô Khâu Quý, đồng thời không chút để ý mà gạt tay Tô Khâu Quý ra.
Khẽ gật đầu:
“Đa tạ ngươi đã đưa Tú Tú về.”
Tô Khâu Quý híp mắt đáp lại.
Trước khi rời đi, như thể chợt nhớ ra điều gì đó, hắn quay đầu nháy mắt với ta:
“Ta đã để lễ vật mà A tỷ dặn vào trong bọc đồ rồi, Ngu tỷ tỷ nhớ lấy ra nhé.”
“À, ta rất thích túi thơm lần trước Ngu tỷ tỷ tặng!”
Tiếng chuông bạc trong trẻo vang lên.
Ta không nhịn mà liếc cổ chân Tô Khâu Quý vài lần, nghĩ thầm:
“Một thiếu niên tốt thế này cuối cùng cũng bị Tô Phất dạy hư mất rồi.”
Nhưng rốt cuộc hắn nhét đồ vào bọc của ta lúc nào?
Còn túi thơm kia nữa…
Rõ ràng là hắn tự cướp lấy, từ khi nào lại biến thành ta tặng rồi?
Bạn thấy sao?