Cha mẹ tôi đã qua đời trong một tai nạn từ khi tôi mới sáu tuổi.
Dù họ có nghe thấy lời cầu khấn của tôi, họ cũng sẽ không bảo vệ một đứa con bị coi là điềm xui xẻo như tôi.
Tôi lấy hết can đảm ngẩng đầu quan sát. Bỗng, tôi nhận ra trên cửa sổ có dán một tờ giấy.
Đó là mảnh giấy xé từ vở bài tập, bị ướt nên dính chặt vào kính.
Trên đó là một bức vẽ nguệch ngoạc như trẻ con vẽ, miêu tả một gia đình bốn người: hai người lớn nắm tay một bé trai và một bé .
Bên cạnh bức vẽ là dòng chữ nguệch ngoạc:
"Bố mẹ em trai, cũng em."
Câu vô cùng bình thường ấy, tôi lại cảm thấy ba chữ cuối cùng viết đặc biệt ngay ngắn và cẩn thận, như thể là phần thừa của câu .
Tôi hơi ngẩn người. Khi lại, tờ giấy đã biến mất, không rõ là tôi hoa mắt hay nó bị gió thổi bay đi.
"Cộp, cộp."
Một người phụ nữ mặc váy vàng, ngồi ở hàng ghế sau, đứng dậy đi về phía giữa xe.
Cô ta khoảng 25-26 tuổi, trên tay cầm một cuốn tạp chí trinh thám. Với vẻ mặt bình tĩnh, :
"Mọi người, các người định cứ hét mãi thế này sao?"
Đám đông hỗn loạn bỗng chững lại, quay đầu trong trạng thái vừa kinh hãi vừa ngờ vực.
Người phụ nữ vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, tiếp tục :
"Chẳng lẽ các người không muốn biết cách xuống xe an toàn sao?"
Câu này khiến mọi người từ trạng thái sợ hãi tột độ chợt tỉnh lại. Bà thím vội vã hỏi:
"Cô , biết cách xuống xe đúng không? Mau cho chúng tôi!"
Chàng trai trẻ kéo lấy tay , kích :
"Tôi biết rồi! Cô chắc chắn là một bậc thầy huyền học, một cao thủ ẩn danh phải không?"
Người phụ nữ rút tay ra khỏi tay ta, thản nhiên đáp:
"Tôi không phải bậc thầy huyền học gì cả. Tôi không biết huyền học, nếu dựa vào phương pháp suy luận, chúng ta vẫn có thể thoát ra."
"Suy luận? Tôi vô thức vào cuốn tạp chí trong tay . Trên bìa tạp chí tối màu có dòng chữ nổi bật:
"Hãy cẩn thận! Thế giới đang biến dị, kết hợp với những tâm trí sụp đổ của con người, tạo nên các vùng đất quỷ dị đáng sợ!"
"Tỷ lệ sống sót không vượt quá 1/1000!"
Vừa nãy, chính là người đã hét lên với người đàn ông bụng phệ:
"Đây là vùng đất quỷ dị, không xuống xe!"
Có phải ta cho rằng mọi chuyện này có liên quan đến những điều đề cập trong tạp chí không?
Nhưng dùng bối cảnh suy luận để giải thích sự kiện ma quỷ này, liệu có đáng tin?
Tôi nhíu mày hỏi:
"Vậy cách xuống xe mà suy luận là gì?"
Cô mỉm , nhẹ nhàng đáp:
"Rất đơn giản, xuống xe khi đến trạm."
Chàng trai cơ bắp lập tức nổi giận:
"Đến trạm xuống xe? Cô coi chúng tôi là kẻ ngốc sao? Vừa nãy gã kia vừa xuống xe đã mất mạng rồi!"
Người phụ nữ mặc váy vàng không hề hoảng loạn, bình tĩnh :
"Đúng, xuống xe khi đến trạm, phải đúng thời điểm."
"Khi nào là đúng thời điểm?" Tôi không kiềm hỏi.
"Đến trạm." Cô .
"Trạm nào?"
"Trạm mà đã báo với tài xế."
Câu trả lời đơn giản đến mức kỳ lạ.
Tôi do dự hỏi tiếp:
"Tại sao?"
Các hành khách khác nửa tin nửa ngờ, chờ xem có thể giải thích gì thêm.
Cô ta bắt đầu giải thích về nguồn gốc của vùng đất quỷ dị, nhấn mạnh rằng khái niệm này không phải là hư cấu trong tạp chí, mà là giả thuyết đã giới khoa học nghiên cứu và đề xuất.
Cô tiếp:
"Cốt lõi để thoát khỏi vùng đất quỷ dị là tìm ra quy tắc."
"Quy tắc này hình thành từ chấp niệm của con người sụp đổ, tức là linh hồn chủ thể trước khi chết."
Nói đến đây, dừng lại một chút, rồi chậm rãi :
"Mọi người không nhận ra sao? Từ đầu đến giờ, tài xế không hề có bất kỳ phản ứng nào với mọi chuyện xảy ra trên xe."
Lời vừa dứt, bầu không khí trong xe như bị hút cạn. Mọi người kinh hãi về phía tài xế.
Vừa nãy có quá nhiều chuyện kinh hoàng xảy ra, hỗn loạn đến mức chẳng ai để ý rằng điều kỳ lạ nhất chính là người tài xế!
5
Trong huống bình thường, sao có thể cả xe đều hét toáng lên, tài xế lại không một lời mà vẫn lái xe một cách bình tĩnh như ?
Người phụ nữ lớn tuổi ngồi đầu xe với vẻ mặt đầy hoảng sợ, vội vã chạy ra giữa xe, như thể đang trốn chạy một con quái vật khủng khiếp.
Chàng trai ăn mặc thời thượng run rẩy hỏi:
"Vậy... tài xế là linh hồn chủ thể sao?"
"Đúng !" Người phụ nữ mặc váy vàng mỉm một cách đầy ẩn ý:
"Mọi người còn nhớ tài xế đã gì với mọi người lúc mọi người lên xe không?"
Mọi người bắt đầu cố gắng nhớ lại.
Tôi vốn có trí nhớ rất tốt, rõ ràng nhớ rằng tài xế đã hỏi tôi sẽ xuống ở trạm nào.
Tôi trả lời, ông ta nhập số tiền phải trả, sau đó ...
"Nhất định tôi sẽ đưa đến nơi!" - Một trung học vội giơ tay lên trả lời.
Bạn thấy sao?