"Nhưng hôm đó, bà ấy nhẹ nhàng ôm chị và : ‘Bà hiểu, bà biết con, đừng quá nghiêm khắc với chính mình, con đã rất tốt rồi.'"
Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc Kỷ Nguyên Chương, giọng ấm áp:
"Nhóc, đừng quá nghiêm khắc với mình, em đã rất tốt rồi."
"Chính em còn đang gánh vác, nếu không có em, vùng đất quỷ dị này đã mở rộng ra không biết bao nhiêu."
"Chính em còn đang gánh vác, số người c.h.ế.t trong thời gian này không biết sẽ tăng gấp bao nhiêu."
"Chính em còn đang gánh vác, nếu chị bước vào thế giới tinh thần, chị đã bị g.i.ế.c c.h.ế.t ngay lập tức."
Kỷ Nguyên Chương từ từ ngẩng đầu lên, tôi vào đôi mắt của bé và nghiêm túc :
"Đau khổ không phải do em mang lại, hy vọng lại là thứ em gieo trồng."
"Em là người hùng mà chị vô cùng ngưỡng mộ!"
"Chị?" Đôi mắt bé bỗng sáng lên, xua tan sự sợ hãi và mong cầu, lẩm bẩm: "Em là hùng?"
"Em không phải sao? Em không phải là ngôi sao xui xẻo, em không phải là con quái vật, em không phải là đứa trẻ độc, em không phải là đứa trẻ đầy mưu mô, em không phải là kẻ vô dụng... Em là... hùng sao?"
Tôi kiên định : "Em là hùng!"
17
Căn phòng đột nhiên rung mạnh, sau đó nhanh chóng nghiêng về phía dưới.
Một tiếng nổ lớn vang lên, cả căn nhà từ tầng 7 rơi xuống mặt đất.
Là Đại Lâm!
Tôi ra ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ phòng ngủ chính đã mù mịt một màu trắng, một sinh vật khổng lồ giống như một con sâu bướm đang chậm rãi bò qua lớp kính, phát ra âm thanh rì rì.
Đại Lâm đã lan đến khu dân cư, tan chảy tất cả các công trình khác, chỉ còn căn nhà này chưa bị nuốt chửng, rơi xuống từ trên cao.
Kỷ Nguyên Chương rõ ràng tái nhợt, gương mặt nhỏ nhắn ẩn chứa vẻ đau đớn.
"Chị, em sắp không chịu nổi nữa rồi, nếu thế giới tinh thần bị xâm chiếm hoàn toàn, em sẽ biến thành một con quái vật đen tối và đáng sợ!"
"Em không muốn ai."
Tôi vội vàng nắm lấy tay bé, nhẹ nhàng hỏi: "Chị hiểu, chị cần gì để giúp em?"
Cô bé khóc và lắc đầu, yếu ớt : "Em trở thành linh hồn chủ thể khi tinh thần hoàn toàn sụp đổ, kết cục cuối cùng là sẽ bị nuốt chửng hoàn toàn, không còn cách cứu vãn nữa."
"Để chứa đựng vùng đất quỷ dị này, phải chịu đựng cú sốc tinh thần mạnh mẽ từ nó, vô cùng nguy hiểm, chỉ một chút sơ suất thôi là sẽ bị nuốt chửng, khả năng thành công rất thấp."
"Lúc đầu, em không định để chị đi con đường này, mà định sẽ tiêu hao toàn bộ sức mạnh tinh thần, đưa chị ra khỏi vùng đất quỷ dị."
"Chị ơi, quá nhiều người đã c.h.ế.t trước mắt em, em ích kỷ chỉ muốn cứu một người, ít nhất có thể cứu một người!"
Nói đến đây, bé mỉm : "Nhưng em nhận ra, nếu có sự lựa chọn, chị sẽ không chấp nhận kết cục này, đúng không?"
"Em là hùng, sao em có thể là kẻ hèn nhát?" Tôi mỉm , nâng khuôn mặt bé lên, giọng kiên định, "Đã đến bước này rồi, chỉ cần còn chút hy vọng, chị sẽ ngừng mọi chuyện trước khi nó thêm người khác!"
Cô bé mỉm , nghịch ngợm nháy mắt với tôi, giọng trong trẻo của bé vang lên: "Vậy chúng ta, cùng nhau... chiến đấu thôi!"
Nói xong, bé nhẹ nhàng mở rộng đôi tay, ôm lấy tôi.
Những ánh sáng lấp lánh bay ra từ cơ thể bé, nhập vào đầu tôi.
Căn phòng nhanh chóng sụp đổ và tan chảy, tôi bị vây trong làn sương trắng dày đặc, chất dịch đen từ dưới đất trào ra, chui vào não tôi.
Tôi như bị xé thành hàng triệu mảnh, mỗi mảnh đều có ý thức riêng, chúng muốn rời bỏ tôi.
Cảm giác tuyệt vọng, bất lực và biến dạng tràn ngập trong mọi giác quan của tôi.
Khi tôi không thể chịu đựng nổi nữa, một tia sáng lấp lánh xuất hiện, bao bọc lấy tôi, ấm áp vô cùng.
Hình ảnh trong ánh sáng rất đơn giản, là hình ảnh của bà hàng xóm đang nắm tay Kỷ Nguyên Chương lúc bảy tám tuổi, dẫn bé vào một cửa hàng bánh kem, mua cho bé một chiếc bánh nhỏ.
Trong cửa hàng thức ăn nhanh KFC, bé lần đầu tiên ăn trọn vẹn một chiếc hamburger, thổi nến sinh nhật của chính mình, và nhận món quà sinh nhật đầu tiên.
Một chiếc kẹp tóc bươm bướm màu đỏ xinh xắn.
Đây chính là ký ức mà Kỷ Nguyên Chương đã bảo vệ đến cùng, là người mà bé đã kiên trì bảo vệ đến tận giờ.
Hận thù chỉ sinh ra sự hủy diệt, còn lại sinh ra dũng khí và sức mạnh.
Dù chỉ là một chút thôi, cũng có thể bén rễ và phát triển.
Tình này dẫn dắt tôi, tôi thấy bà ngoại tôi chằm chằm và : "Nếu không nhanh chóng dọn dẹp thế giới này, sau này ra ngoài gặp rắc rối thì sao?"
Tôi mỉm , "Ngoại à, giờ con sẽ dọn dẹp thế giới này, để sau này bà ra ngoài sẽ luôn bình an."
Một sức mạnh khổng lồ từ linh hồn tôi tuôn ra, tôi tìm lại từng mảnh vỡ của bản thân, dần dần hòa nhập thành một bản thể hoàn chỉnh, chỉ còn lại một bóng dáng xe buýt mờ ảo trong đầu.
Bạn thấy sao?