10.
Sau khi cho bác sĩ Bạch uống thuốc, ông ta mới dần bình tĩnh lại, rồi ngồi đờ đẫn ở hàng ghế đầu.
“Các cậu nghĩ sao, nếu bây giờ chúng ta ông ta, có coi là hoàn thành nhiệm vụ của vòng đầu tiên không?”
Người đàn ông khoác gió nhỏ giọng với mấy người chúng tôi.
Nhưng ý kiến này lập tức bị bác bỏ.
Dù gì số người còn lại trên xe đã rất ít, nếu lại thêm người chết thì đó cũng là một gánh nặng tâm lý đối với những người còn sống.
Cô đeo nhẫn vẫn tiếp tục tìm cách thoát ra ngoài, dù có thử mọi cách cũng không thể cạy nổi dù chỉ là một khe hở.
Khoang xe này giống như một khối liền mạch, không cách nào thoát ra.
Khi cố gắng mở tấm kính ở hàng ghế cuối, đột nhiên vang lên tiếng hét hoang mang.
“Cái này là gì đây?”
Tiếng hét ấy vang lên cùng lúc với việc lôi từ gầm ghế cuối ra một chiếc hộp vuông.
“Ấy, lúc nãy tôi rõ ràng đã tìm kỹ hàng ghế cuối rồi, khi đó đâu có cái hộp này.”
Một ông .
Lời ông ta vừa dứt, mọi sự ý của mọi người lập tức dồn vào chiếc hộp kỳ lạ.
Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, đeo nhẫn chậm rãi mở chiếc hộp.
Ngay lập tức, bên trong lộ ra cả hộp đầy dao rọc giấy xếp ngay ngắn.
Đúng lúc đó, màn hình lớn trên xe buýt lại bắt đầu nhấp nháy.
Đây đã là lần thứ ba rồi, không ai biết bao giờ mới kết thúc.
Chúng tôi cứ nghĩ lần này vẫn sẽ là nhiệm vụ tìm kiếm kẻ phạm tội giữa đám đông, không ngờ nhiệm vụ lần này hoàn toàn khác biệt.
Điểm mấu chốt là nó còn đẫm máu hơn hẳn.
[Lấy dao rọc giấy, lớn tiếng kể hết tất cả tội lỗi mà mình đã trong đời, mỗi lần kể xong một tội thì phải rạch một nhát lên người. Hạn thời gian: 30 phút. Sau khi hết giờ mà chưa kể hết sẽ chết, chưa rạch đủ sẽ chết, dối cũng sẽ chết.]
[Nhắc nhở: Bạn cũng có thể dùng dao rọc giấy để người bên cạnh. Chỉ cần một người là qua vòng.]
11.
Nếu như hai vòng trước chỉ nhắm vào một người nào đó, thì vòng này rõ ràng là muốn biến cả xe buýt thành nơi mọi người tự tàn sát lẫn nhau.
Trong cảnh đã chắc chắn không thể thoát ra khỏi khoang xe này, mặt tối trong lòng mỗi người nhanh chóng lan rộng.
Phập –
Khi chúng tôi còn chưa kịp phản ứng, một người đàn ông gầy nhỏ chẳng mấy nổi bật đột nhiên rút ra một con dao sắc bén từ trong người, không chút do dự đâm thẳng vào cổ người bên cạnh.
Người đó hoàn toàn không ngờ sẽ bị tấn công bất ngờ như , thậm chí còn chưa kịp kêu thét thì đã gục xuống đất.
Hắn ngồi gần tôi, máu từ vết thương trên cổ phun ra văng lên người tôi, khiến tôi theo phản xạ rùng mình, vội vàng chộp lấy một con dao rọc giấy trong hộp để phòng thân.
Những người khác thấy cũng nhanh chóng theo.
Còn kẻ người vừa rồi, sau khi đâm chết người, hắn lại bình thản quay về chỗ ngồi của mình, dáng vẻ như thể chuyện vừa xảy ra chẳng hề liên quan đến hắn.
Nhìn vào cách hắn ra tay và thần thái của hắn, tôi dám chắc đây không phải lần đầu tiên hắn việc này.
Hơn nữa, con dao hắn cầm từ đâu ra?
Vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh, khiến chúng tôi bị lỡ mất chút thời gian, đến khi mọi người tỉnh táo lại thì thời gian đã gần trôi qua một nửa.
Tất cả trên xe đều phân tán ra, đầy cảnh giác với những người xung quanh.
Tôi và đeo nhẫn ngồi ở hàng ghế cuối, giữa chúng tôi là lối đi và hai ghế ngăn cách, ấy vẫn vô cùng căng thẳng.
Còn tôi giờ đây đã bình tĩnh hơn nhiều.
Rõ ràng, kẻ người lúc nãy chỉ ra tay để tự vệ, hắn sẽ không hành nữa.
Còn những người khác, cho dù có ý định người đi chăng nữa, cũng chưa chắc dám thủ.
Còn tôi thì chắc chắn sẽ không thế.
Dù gì, những chuyện xấu tôi từng không nhiều, nếu có, sau đó bố tôi cũng đã bồi thường rồi.
Vì , tôi trở thành người đầu tiên trên xe mở miệng thú nhận lỗi lầm.
“Hồi tôi mười hai tuổi, từng hẹn cùng lớp đi chơi, tôi dối rằng mình biết đi xe đạp, kết quả là té ngã khiến chân ấy bị gãy.”
Đây là chuyện khiến tôi xấu hổ nhất trong ký ức, dù sau đó bố tôi đã đền tiền, ấy vẫn mang di chứng nặng, từ đó tôi không còn gặp lại ấy nữa.
Dù đã qua nhiều năm, kể ra vẫn khiến mặt tôi nóng bừng, ngượng đến mức chỉ muốn tìm lỗ nào đó để chui xuống.
Nói xong, tôi nhẹ nhàng rạch một nhát dao rọc giấy lên cánh tay.
Lưỡi dao bén ngọt, cánh tay lập tức đau nhói, máu chảy ra ngay lập tức.
Tiếp theo, tôi bắt đầu hồi tưởng lại tất cả những lỗi lầm mình đã , vì thời gian không còn nhiều.
“Hồi nhỏ trộm chiếc vòng ngọc của bà nội để khoe với trong trường, kết quả vỡ mất, bà nội tức đến mức phải nhập viện.”
“Sau khi chia tay cũ, tôi đã liên tục ném vỡ cửa sổ nhà ấy suốt một năm trời.”
“Con của họ vỡ đồ chơi của tôi, tôi lén đánh thằng bé khi họ không để ý.”
…
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?