Tôi đi theo ý tưởng của ấy chỉnh sửa lần hai, loại bỏ không thương tiếc những chi tiết rườm rà như ren, thay toàn bộ bằng đường nét gọn gàng cứng cáp, phần eo xẻ sâu, khi bước đi tạo cảm giác mạnh mẽ mà vẫn quyến rũ.
Nhà thiết kế: Diệp Sơ & Quan Khưu.
Người mẫu – tất nhiên là tôi.
Lúc tôi mặc thử váy bước ra, chị Lê lập tức hét to hơn lần trước, vươn tay về phía tôi: “Quan Quan như công chúa ma cà rồng bước ra từ lâu đài thời Trung cổ ấy! Đẹp xỉu luôn, ngầu đứt từng đoạn ruột. Cho tui đi~”
Diệp Sơ và Lâm Chi Chu đồng loạt đập tay chị ấy.
Tối hôm diễn ra triển lãm.
Số thứ tự của hoa khôi gọi trước, khi ta bước ra, tôi bật khẩy.
Có lẽ ta cũng biết chiếc váy ngọc trai rất hợp với khí chất ngọt ngào của mình, nên bản dự thi này hầu như không chỉnh sửa gì, chỉ thêm thắt lưng và một chiếc khăn choàng sau lưng.
Nhưng kết quả là, từ nàng tiên cá thanh thuần biến thành quý phu nhân mặc lễ phục rườm rà.
Đến lượt tôi lên sàn diễn.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài “cmt” review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: “Dung Dăng Dung Dẻ” để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi hít thở sâu mấy lần, đầu ngón tay còn hơi run, Diệp Sơ và Lâm Chi Chu mỗi người nắm một tay tôi, tôi mới dần bình tĩnh lại.
Khi bước lên sàn catwalk, trái tim vừa bình ổn lại lập tức dậy sóng.
Tôi chưa bao giờ bằng ánh mắt như thế.
Là sự tôn trọng, ngưỡng mộ, không còn lờ đi hay ghét bỏ.
Có lẽ vì phong cách váy quá đặc biệt, khán giả im lặng vài giây rồi bùng nổ tiếng reo hò.
Tiếng học phía trước vang lên: “Người mẫu này là ai thế? Trường mình à?”
“Chắc , người dự thi toàn sinh viên trường mình mà?”
Có học cùng lớp nhận ra tôi. “Trời ơi, chẳng phải là con ngốc lớp mình…” Bị người bên cạnh huých một cái, lập tức sửa lại: “Là Quan Khưu lớp mình!”
Ngồi hàng đầu, hoa khôi quay ngoắt lại tôi, Chung Sơn cũng tôi như thể không tin vào mắt mình.
Trong mắt ta là sự ngạc nhiên, chấn , và một chút cảm tôi không thể lý giải.
Anh chưa từng dùng ánh mắt phức tạp như để tôi.
Tôi mặt không biểu cảm bước qua sàn diễn.
Hai bên sân khấu vang lên tiếng huýt sáo, thậm chí hai cùng phòng tôi cũng hùa theo: “Quan Quan chị ơi, đẹp quá~”
[ – .]
Có người nhận ra chiếc váy: “Chiếc này giống hệt cái mà Chu Tiểu Hàn mặc lúc nãy.”
À đúng, Chu Tiểu Hàn chính là tên hoa khôi.
Những người Diệp Sơ cài sẵn bắt đầu giải thích sự thật. Mọi người lập tức vỡ lẽ.
Ánh mắt hoa khôi đầy khinh thường, mà Chung Sơn – nhân chứng năm xưa cũng bị liên lụy.
Tôi bước xuống sân khấu trở lại hậu trường, Lâm Chi Chu đã đợi sẵn ở đó, vừa thấy tôi là ôm chầm lấy.
Tôi ngạc nhiên: “Sao thế?”
Giọng uất ức vang lên bên tai: “Quan Quan xinh quá, phải sao bây giờ? Em không muốn ai khác chị hết, chị chỉ là của em thôi.”
Tôi bật không thành tiếng, đang định dỗ Samoyed thì Chung Sơn cũng bước vào hậu trường, mở miệng: “Quan Quan, chúng ta chuyện không?”
Lâm Chi Chu lập tức ngẩng đầu khỏi vai tôi, ánh mắt sắc như dao, thẳng vào Chung Sơn.
Chung Sơn không lùi bước, thẳng tôi: “Trước kia là tôi không hiểu. Quan Quan, tôi không muốn bỏ cuộc.”
17
Chung Sơn biến mất rồi, không ai liên lạc với ta.
Thậm chí Chung và dì Triệu cũng gọi đến số điện thoại của tôi, giọng đầy lo lắng.
Lúc tôi dọn ra khỏi ký túc xá, hoa khôi tìm đến, ép hỏi: “Chung Sơn rốt cuộc đi đâu rồi?”
Tôi thật sự rất bất lực.
Trước đây khi tôi luôn ở bên ta không rời, mọi người đều ngơ với tôi.
Giờ tôi không còn dính lấy ta nữa, thì tất cả lại tìm đến tôi.
Trước khi biến mất, Chung Sơn chỉ để lại cho hoa khôi một câu chia tay, sau đó hoàn toàn mất liên lạc.
Dù sao cũng là con trai của Chung và dì Triệu, ngay cả bố mẹ tôi cũng hỏi han, tôi không thể thật sự ngơ.
Tôi hỏi thăm tất cả những người quen biết Chung Sơn, vẫn không có tin tức gì.
Lúc này đã đến kỳ nghỉ hè, ký túc xá chỉ mở cho sinh viên năm ba, năm tư, tôi đành phải về nhà.
Khi về đến nhà đã là buổi tối, ở bồn hoa dưới tầng có một người đang ngồi — Chung Sơn, bụi bặm lấm lem.
Thấy tôi đi tới, lập tức đứng dậy, chạy đến trước mặt tôi, đưa tay ra — một chuỗi vòng cổ đá thiên châu.
Bạn thấy sao?