Lâm Chi Chu chỉ lùi nửa bước, tay vẫn ôm lấy eo tôi không buông.
Mà càng ôm, lại càng sai hướng.
Lâm Chi Chu có một đôi tay cực kỳ đẹp, đến cả Diệp Sơ – người chuyên chỉ trích em trai – cũng từng khen đó là bàn tay của nghệ sĩ.
Các đốt tay trắng trẻo, thon dài, bên trong cổ tay phải gần chỗ ngấn có một nốt ruồi nhỏ, lúc này lấm tấm mồ hôi, lại càng thêm phần quyến rũ.
Mà đôi tay đó lúc này đang lượn lờ quanh eo tôi, nhẹ nhàng chạm vào như một nghệ sĩ piano say mê chơi bản giao hưởng.
Tôi chỉ cảm thấy nơi sâu kín trong tim, nơi từng bị tổn thương bao năm, bỗng ngứa ngáy, như có điều gì muốn kén trào ra khỏi lồng ngực.
Nhưng vẫn chưa dừng lại, tay của Lâm Chi Chu còn vuốt nhẹ lên mắt tôi, thì thầm bên tai:
“Quan Quan xinh thật.”
Tôi đưa tay che mắt mình.
“Quan Quan là xinh đẹp nhất. Em thích chị lắm.”
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài “cmt” review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: “Dung Dăng Dung Dẻ” để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
“Đừng nữa…”
Tôi đỏ mặt, đưa tay che miệng cậu ấy lại.
Lâm Chi Chu giữ lấy tay tôi, ánh mắt cong cong như vầng trăng, tôi chăm .
Ngay khi bầu không khí trong căn phòng trở nên ám muội, Lâm Chi Chu lại đột ngột dừng lại.
Tôi mở mắt cậu ấy: “Sao thế?”
Cậu ấy lúng túng: “Không có cái đó.”
“Phụt!” Tôi không nhịn bật .
Không khí bị cắt ngang, tôi tranh thủ đi loanh quanh phòng cậu ấy để cho “ Samoyed thất bại” có thời gian bình tâm.
Khi đi ngang kệ sách, ánh mắt tôi bị một tấm bằng thu hút.
“Giải vàng cuộc thi nhiếp ảnh trẻ – Hành Chu.”
Tôi biết cuộc thi này, do một tạp chí thời trang tổ chức, hướng đến các nhiếp ảnh gia trẻ, khá có tiếng trong giới, đạt giải vàng xem như đã là influencer có sức ảnh hưởng.
Loại người như tuyệt đối không đi chụp ảnh thương mại đơn giản để lãng phí tài năng.
Tôi cảm thấy Lâm Chi Chu chắc chắn đang giấu tôi điều gì đó.
[ – .]
Bị tôi ép hỏi, cuối cùng cậu ấy lúng túng mở album trong điện thoại ra cho tôi xem — là bức ảnh năm đó tôi dự thi bị loại.
Tôi ngẩn người cậu ấy.
Đó là lần duy nhất trong suốt hai mươi năm tôi dám thử tham gia một cuộc thi.
Khi ấy, bên cạnh Chung Sơn thay đổi liên tục, tôi bị dồn ép đến mức muốn tìm một tia sáng nơi bản thân, liều mạng đăng ký một cuộc thi người mẫu.
Giống như đã kể, tấm ảnh dự thi do Chung Sơn chụp cho tôi, bị loại thẳng từ vòng sơ khảo.
Vậy mà bức ảnh ấy giờ nằm yên trong album của Lâm Chi Chu, thậm chí còn có hẳn một folder riêng.
Lâm Chi Chu kể cho tôi sự thật.
Thì ra hồi đó cậu ấy vừa mới bắt đầu học chụp ảnh chân dung, luôn cảm thấy thiếu một thứ gì đó, cho đến khi thấy ảnh của tôi.
Cậu , cậu bị hấp dẫn bởi cảm giác “có câu chuyện” toát ra từ trong ảnh.
Ban đầu tưởng ấy sẽ lọt tiếp vào vòng trong, không ngờ lại bị loại sớm như .
Mãi cho đến khi Diệp Sơ cầm ảnh của tôi đến tìm, cậu ấy vốn không nhận job thương mại, lại lập tức đồng ý.
“Chị xem, đây có phải là duyên trời định không Quan Quan?” – Samoyed kia vui vẻ vẫy đuôi, đòi khen.
16
Hôm sau trở lại studio, tôi đem toàn bộ câu chuyện kể cho Diệp Sơ và chị Lê (chị thợ trang điểm), cả chuyện váy lễ hội chào tân sinh viên trước kia.
Chị Lê nghe xong, xắn tay áo muốn đi tìm Chung Sơn và hoa khôi tính sổ.
Diệp Sơ thì mặt lạnh tanh: “Có vài cái mặt đúng là nên bị đánh, phải đánh đúng cách.” Rồi ấy đưa tôi một tờ đơn đăng ký.
Là cuộc thi thiết kế thường niên của trường.
Cô ấy vào mắt tôi, giống hệt như năm đó mùa hè thẳng vào Chung Sơn mà với tôi, giọng vẫn kiên định như xưa: “Quan Khưu, có vài cửa ải chỉ có cậu mới vượt qua .
Cậu dám không?”
Tôi cuối cùng cũng có thể thẳng vào mắt ấy, khẽ gật đầu.
Phải , Diệp Sơ quả là người “có thù tất báo”, bản thiết kế dự thi ấy chọn chính là chiếc váy đuôi cá ngọc trai năm đó.
Nhưng lần này, ấy đổi màu trắng thành đen, đuôi cá mềm mại biến tấu thành phần tà mang phong cách Hy Lạp cổ đại – kiểu dáng Ionic thanh thoát.
Bạn thấy sao?