Trời đã 6 giờ, ánh hoàng hôn chiếu qua sân thể dục. Tôi đứng dậy, nghiêng gương mặt Chung Sơn — ngũ quan vẫn đẹp đến mức kiêu ngạo.
Nhưng tôi lại không còn thấy đẹp như trước nữa.
Tôi bước đến trước mặt , ngẩng đầu tôi, tôi thẳng vào mắt , : “Chung Sơn, có biết tôi vẫn luôn thích không? Từ năm tôi chín tuổi.”
Anh sững người.
Trước đây chỉ cần cau mày là tôi bất an, lạnh mặt là tôi buồn. Nhưng giờ, thấy vẻ mặt cứng đờ của , tôi lại cảm thấy sảng khoái.
“Chung Sơn, nên hiểu, suốt bao năm qua tôi đối xử tốt với , không vì điều gì khác.
“Chỉ vì tôi thích .
“Và chỉ đang lợi dụng sự thích đó thôi.
“Nhưng bây giờ, tôi không định thích nữa.”
Tôi không dừng lại, trực tiếp bước xuống bậc thang, tay phải bất ngờ bị nắm lấy.
Chung Sơn đứng lên, cơ thể chắn lấy ánh hoàng hôn, tôi không thấy rõ nét mặt, chỉ nghe : “Cậu là tốt nhất của tôi. Nếu cậu nghĩ … chúng ta có thể thử.”
Tôi bật thật sự.
Tôi nhận ra mình đã phạm sai lầm lớn hơn nữa.
Tôi cứ nghĩ người theo đuổi mười mấy năm, kẻ đáng thương chỉ có tôi — ai ngờ đâu, mười mấy năm tốt bụng của tôi đã nuôi lớn một thằng ngốc.
Tôi còn đang nghĩ hay là giúp Chung, dì Triệu — những người luôn tốt với tôi tát tỉnh lại con trai họ, thì chuyện tôi muốn đã xảy ra.
Khi tôi và Chung Sơn đang giằng co, có người từ bên cạnh lao tới, đ.ấ.m thẳng một cú khiến Chung Sơn ngã nhào xuống bậc thang.
Tôi ngẩng đầu, thấy Lâm Chi Chu đang nghiến răng không gì.
Tôi chưa bao giờ thấy ánh mắt cậu ấy như .
Đôi mắt cún luôn dịu dàng giờ lạnh như băng, cậu ấy đứng chắn trước tôi, Chung Sơn : “Muốn liên lạc với chị tôi thì tự mình xin số. Tìm Quan Quan gì?”
Tôi thấy tim thắt lại — cậu ấy đã nghe từ đầu rồi?
Vậy những điều tôi về việc từng thích Chung Sơn, cậu ấy đều nghe rõ?
Chung Sơn lau m.á.u ở khóe miệng, đứng dậy, tiến lên hai bước, mắt dán vào Lâm Chi Chu, lại hỏi tôi: “Cậu đang qua lại với thằng nhóc này? Là vì nó?
[ – .]
Vì nó nên cậu mới không bắt máy đúng không?”
Tôi và Lâm Chi Chu vẫn chưa chính thức, tôi không định giải thích với Chung Sơn.
Đúng lúc ấy, có gì đó ấm áp phủ lên đầu tôi — Lâm Chi Chu đã kéo đầu tôi áp vào vai cậu ấy, vòng tay siết chặt.
Tôi nghe cậu ấy với Chung Sơn: “Tôi không quan tâm ấy từng thích bao lâu, bao nhiêu năm. Hiện tại, ấy đang tôi.
“Những gì trước đây lấy đi, tôi sẽ bù lại hết cho ấy. Anh tốt nhất biến đi càng xa càng tốt.”
Tôi vùi mặt vào hõm vai Lâm Chi Chu, giọng cậu ấy vang lên ngay bên tai, từng lần rung nhẹ nơi cổ, như dòng điện truyền từ vành tai đến thẳng tim tôi.
Tôi cảm thấy mắt mình như ươn ướt.
15
Lúc này, trong quán cà phê, một đang bình thản uống cà phê.
Một chàng trai ngồi đối diện, đầu cúi thấp, ánh mắt cún con tội nghiệp, như thể muốn viết “ôm tôi đi” lên mặt.
Lâm Chi Chu dè dặt quan sát sắc mặt tôi: “Quan Quan, xin lỗi, lúc đó gấp quá nên em tự tiện … em và chị đang nhau. Chị không giận em chứ?”
Tôi không gì.
Lâm Chi Chu càng sốt ruột, hai tay duỗi ra định chạm vào tôi lại không dám, tôi cảm giác như thấy một Samoyed đang muốn ăn vụng mà còn dè chừng.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài “cmt” review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: “Dung Dăng Dung Dẻ” để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi lặng lẽ uống cà phê.
Thấy tôi không phản ứng gì, Lâm Chi Chu thu tay lại, cúi đầu nhỏ: “Là lỗi của em. Vậy sau này em sẽ không phiền chị nữa.”
Tôi uống ngụm cà phê cuối cùng, dùng khăn giấy lau miệng, thong thả Samoyed cụp tai cụp đuôi kia rồi : “Sao? Muốn trở mặt Trần Thế Mỹ à?”
Lâm Chi Chu lập tức ngẩng đầu, đôi mắt cún trợn to, giây tiếp theo đã nhào qua bàn ôm chầm lấy tôi.
Tôi đẩy cậu ấy ra: “Cẩn thận đổ ly đó!”
Lâm Chi Chu mặc kệ, ôm tôi thật chặt, ghé vào tai tôi : “Là Quan Quan chủ , nên Quan Quan phải chịu trách nhiệm với em.”
Tôi phì , vỗ nhẹ lên đầu cậu ấy.
Cho đến khi về đến phòng trọ của Lâm Chi Chu, cậu ấy vẫn bám dính như gấu koala, từng bước đi sau lưng tôi.
Tôi : “Thế này nóng lắm đấy.”
Bạn thấy sao?