13
Tôi từng có một người với tôi, giai đoạn đẹp nhất trong là khi còn mập mờ.
Người ta qua lại, trao nhau ánh mắt như rót mật, không cần lời cũng hiểu lòng nhau.
Tôi không hiểu điều đó.
Bởi suốt hai mươi năm sống của tôi, tất cả đều xoay quanh Chung Sơn. Khái niệm đầu tiên và tưởng tượng ban đầu của tôi về , chính là bóng lưng của ấy.
Cách tôi quen , là liên tục đối xử tốt với , hy vọng một ngày nào đó, sẽ quay đầu tôi.
Trong thứ cảm chẳng đáng gọi là ấy, chỉ có nhẫn nhịn, chỉ có tổn thương đầy mình và những trận chiến nội tâm không dứt.
Nhưng giờ đây, tôi cuối cùng đã hiểu cảm giác mà người ấy .
Sau khi gặp Lâm Chi Chu, tôi mới biết thì ra trái tim của một chàng trai cũng có thể tinh tế đến .
Tôi từng nghĩ mình đã Chung Sơn rèn luyện thành người đủ tinh tế, thế mà Lâm Chi Chu lại có thể nhận ra tôi sắp đến kỳ kinh nguyệt từ những thay đổi trong tâm trạng, trước cả khi tôi ý thức .
Cậu ấy chuẩn bị sẵn miếng dán giữ nhiệt và trà gừng táo đỏ, còn lập tức điều chỉnh lịch chụp ảnh cho tôi.
Trong khi tháng trước, cũng vào thời điểm này, tôi vẫn còn đang gồng mình chịu đau để giúp Chung Sơn và hoa khôi xếp hàng mua trà sữa hot suốt 2 tiếng đồng hồ.
Thật ra chịu đựng vẫn có thể , chỉ cần cố thì buổi chụp chiều đó tôi cũng có thể vượt qua.
Nhưng con người là như — khi chưa có gì, sẽ mạnh mẽ vượt qua tất cả. Nhưng một khi nhận chút ấm áp, lại trở nên yếu đuối hơn.
Tôi dán miếng giữ nhiệt mà Lâm Chi Chu chuẩn bị, đắp chăn cậu ấy đưa, vừa định uống trà thì điện thoại đổ chuông.
Là Chung Sơn.
Tôi nhấn nghe, không gì. Đầu bên kia im lặng vài giây, rồi giọng Chung Sơn vang lên: “Tại sao không gì?”
Tôi không đáp.
Anh lại mở miệng lần nữa, tôi thậm chí có thể hình dung ra vẻ mặt bực bội của ở đầu dây bên kia: “Nếu là vì chuyện ở lễ chào tân sinh viên lần trước, thì tôi có thể…”
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài “cmt” review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: “Dung Dăng Dung Dẻ” để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi cắt lời: “Chuyện đó qua rồi, Chung Sơn. Anh—”
Tôi hơi ghét bản thân mình, đến bây giờ vẫn cứ phản xạ muốn giải thích, thậm chí muốn xin lỗi khi nghe thấy giọng .
Tôi hít sâu một hơi, : “Tốt nhất đừng liên lạc với tôi nữa.”
Đầu bên kia im lặng một lúc, rồi : “Chiều nay sau tiết học đại cương, đến sân bóng rổ gặp tôi.”
[ – .]
Tôi tưởng sẽ cúp máy luôn, ai ngờ lại thêm một câu: “Tôi có chuyện muốn với cậu.”
Chưa kịp phản ứng, điện thoại đã bị dập máy.
Lâm Chi Chu đi tới, sắc mặt tôi rồi lo lắng đưa tay áp lên trán tôi: “Cậu bị sốt à?”
Có lẽ sợ đo không chính xác, cậu ấy bỏ tay ra rồi áp trán mình vào trán tôi. Tôi hơi hoảng, lùi một bước, tránh ánh mắt cậu ấy: “Không sốt, không sao.”
Tâm trạng tôi hỗn loạn đến mức không nhận ra ánh mắt của Lâm Chi Chu.
14
Chiều tối, sân bóng rổ.
Tôi ngồi trên bậc thang, bóng lưng Chung Sơn đang chơi bóng một mình phía xa.
Động tác của , chẳng khác gì đang phát tiết hơn là luyện tập.
Ném vào một quả ba điểm, kết thúc, ôm bóng đi về phía tôi.
Tôi cố giữ khoảng cách.
Anh nhíu mày, cáu kỉnh : “Cậu né cái gì?” Rồi ngồi xuống cạnh tôi, theo thói quen đưa tay ra—
Tôi nhận ra, đang đòi nước.
Trước đây sau mỗi lần chơi bóng, đều lấy nước và khăn từ tôi. Nhưng lần này tôi không chuẩn bị.
Tôi thật sự đã quên.
Anh có vẻ bực mình, kéo áo lên lau mồ hôi trên mặt, rồi chất vấn: “Sao cậu lâu rồi không liên lạc? Gọi điện sao không bắt máy?”
Tôi hít sâu, hỏi thẳng: “Anh có chuyện gì muốn với tôi?”
Nghe xong, tác của Chung Sơn chậm lại. Anh từ từ lau mồ hôi ở cổ, rồi thả áo xuống, chậm rãi hỏi tôi: “Cậu gặp lại Diệp Sơ rồi phải không?”
Tôi ngẩng đầu .
Tôi cảm thấy tất cả bối rối và hoang mang trước đó của mình đều trở thành một trò .
Trước đây tôi có thể cánh phụ cho , công cụ giúp cưa , bây giờ—
Diệp Sơ thì không .
Cô ấy là tôi.
Bạn thấy sao?